Những ngày bình yên hiếm hoi vừa trôi qua, thì đoạn phố nhỏ bất ngờ rung lên bởi một tin dữ. Sáng sớm, khi bà Hoa mở cửa ra sân, một chiếc xe tải lớn đỗ trước hẻm. Người lái xe mang theo giấy tờ, hối hả gọi giọng căng thẳng:
– Ai là chủ nhà số 12?
Nhà bà Hoa là số 12. Bà sững sờ, cầm tờ giấy trong tay, mắt run run. Tiếng con trẻ khóc réo bên trong, nhưng bà như lặng đi. Bà vừa đọc vừa thầm nhủ: “Sao chuyện này đến nhanh quá…?”
Ông Bảy, vừa sửa xe xong, nghe tiếng gọi, chạy ra đầu hẻm. Nhìn thấy giấy tờ, ông nhíu mày:
– Bà Hoa, sao lại là thông báo phải giải tỏa? Hẻm này… không thể…
Bà Hoa gật đầu, giọng nghẹn ngào:
– Đúng vậy, họ muốn giải tỏa cả đoạn phố để xây dự án mới. Nhà tôi… chúng ta…
Chưa kịp nói hết, ông Lâm từ cửa nhà mình bước ra, mặt tái mét. Ông vừa nghe tin từ bà Hoa, vừa thấy người lái xe ghi chú và cắm biển: “Khu vực giải tỏa – đề nghị di dời trong 30 ngày”.
Người dân trong hẻm bắt đầu tụ tập. Ai cũng lo lắng, ai cũng sợ mất mảnh đất gắn bó nhiều năm. Những tiếng thì thầm, bàn tán, bàn cãi vang lên khắp đoạn phố. Bình yên lâu nay bỗng chốc tan biến như lớp sương mỏng.
Mai và Tuấn vừa đi học về, nhìn thấy mọi người tụ tập, vội chạy tới. Bi, cu cậu, đứng nép bên bà Hoa, mắt tròn xoe không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông Bảy thở dài, giọng trầm:
– Không ngờ, hẻm nhỏ này, nơi chúng ta sống suốt bao nhiêu năm, giờ lại đứng trước nguy cơ biến mất.
Ông Lâm im lặng. Người hàng xóm ít nói giờ cũng cảm nhận được nỗi lo chung: nếu cả hẻm phải rời đi, không chỉ mất nhà cửa, mà cả ký ức, cả sự gắn bó với những con người từng sống cạnh nhau.
Bà Hoa ôm Bi vào lòng, nước mắt lăn dài:
– Mình… mình không biết phải làm sao…
Ngay buổi chiều, các hộ dân tổ chức họp khẩn. Ông Bảy chủ trì, giọng nghiêm nghị:
– Chúng ta phải tìm cách đối phó. Không ai muốn rời đi, nhưng nếu chỉ ngồi lo sợ, chúng ta sẽ mất tất cả.
Ông Lâm chậm rãi nói:
– Chúng ta cần thống nhất, không riêng ai. Nếu cả hẻm cùng lên tiếng, gửi đơn kiến nghị, biết đâu vẫn có cơ hội.
Bà Hoa nắm tay các con, thở dài nhưng gật đầu. Mai và Tuấn cũng quyết tâm:
– Chúng ta sẽ giúp bà, giúp cả hẻm. Không để ai đơn độc.
Những hành động nhỏ, từ việc phân công người viết đơn, thu thập chữ ký, đến việc động viên nhau không bỏ cuộc, dần tạo nên nhịp sống mới, mặc dù căng thẳng vẫn bao trùm.
Chiều hôm đó, cả bốn gia đình ngồi quây quần bên nhau trong nhà ông Bảy. Không còn khoảng cách, không còn dè chừng. Họ cùng lên kế hoạch, phân chia việc làm:
Ông Bảy lo vấn đề pháp lý, liên hệ luật sư.
Bà Hoa tổ chức thu thập chữ ký, liên lạc với cư dân khác.
Ông Lâm đảm nhận việc liên hệ báo chí và các tổ chức hỗ trợ.
Mai và Tuấn hỗ trợ ghi chép, phát tin và động viên trẻ con trong hẻm.
Trong khoảnh khắc ấy, đoạn phố nhỏ không chỉ là nơi ở, mà trở thành một cộng đồng thực sự. Họ nắm tay nhau, nhìn nhau, và hiểu rằng, dù bão tố có đến, họ sẽ không đơn độc.
Dẫu vậy, ai cũng biết: 30 ngày là thời hạn ngắn, và con đường phía trước đầy thử thách. Nhưng chính nhờ cơn bão này, đoạn phố nhận ra sức mạnh của sự đoàn kết, của tình người. Mọi nỗi sợ hãi, nghi ngại trước đây bỗng trở nên nhỏ bé trước một mục tiêu chung: giữ lấy đoạn phố – giữ lấy mái ấm và ký ức gắn bó.
Và khi màn đêm buông xuống, ánh đèn vàng trong từng căn nhà lóe lên, phản chiếu trên những gương mặt căng thẳng nhưng tràn hy vọng, cả hẻm như nhấp nhô theo nhịp sống mới, sẵn sàng đối mặt cơn bão phía trước.