Sáng hôm sau, đoạn phố nhỏ trở nên nhộn nhịp khác thường. Không phải bởi tiếng xe hay trẻ con chạy chơi, mà là bởi một sự kiện chưa từng xảy ra: cả hẻm đồng loạt ra mặt để phản đối thông báo giải tỏa.
Bà Hoa, vẫn còn lo lắng nhưng ánh mắt quyết liệt, đứng giữa sân nhà, gọi:
– Mọi người ơi, hôm nay chúng ta phải làm một việc quan trọng. Chúng ta không thể im lặng được!
Ông Bảy gật đầu, tay chạm nhẹ vào chiếc cờ đỏ nhỏ cắm trước cửa:
– Chính xác, im lặng là đồng ý với quyết định của họ. Chúng ta sẽ viết đơn kiến nghị, gặp mặt chính quyền, làm sao để bảo vệ mái nhà của mình!
Ông Lâm, từ phía cuối hẻm, cất giọng:
– Và không chỉ viết đơn. Chúng ta sẽ tập hợp tất cả cư dân xung quanh, cho họ thấy, cả khu phố này không thể bị lấn át.
Người dân lần lượt ra sân, tay cầm giấy tờ, tay cầm bút, bắt đầu ghi danh sách chữ ký. Những bà mẹ lo cho con nhỏ, những ông lão từng sống cả đời trong hẻm, tất cả đều cùng nhau tạo ra một dòng năng lượng mới.
Mai và Tuấn phụ giúp phân phát giấy, hướng dẫn cư dân viết chữ ký. Bi, cu cậu, chạy nhảy khắp nơi, mang đến nụ cười cho mọi người:
– Nhanh lên nào, mọi người ơi!
Nhìn những đứa trẻ vui vẻ trong cảnh căng thẳng, bà Hoa bật cười. Lâu lắm rồi, bà mới thấy lòng mình bớt nặng nề.
Ông Lâm quan sát khung cảnh, nói khẽ với ông Bảy:
– Nếu hôm nay không có mọi người, tôi nghĩ chúng ta sẽ rất đơn độc.
Ông Bảy mỉm cười, tay vỗ vai ông Lâm:
– Không bao giờ nữa, Lâm à. Khi cả hẻm đứng chung, chẳng có gì đáng sợ.
Chiều hôm đó, một đại diện chính quyền đến gặp các hộ dân trong hẻm. Bà Hoa, ông Lâm, ông Bảy cùng vài người đại diện đứng trước bàn, trao đơn kiến nghị với giọng điệu kiên quyết nhưng bình tĩnh.
– Chúng tôi yêu cầu xem xét lại quyết định giải tỏa, – ông Lâm nói. – Đây không chỉ là nhà cửa, mà là ký ức, là nơi kết nối cộng đồng.
Đại diện chính quyền nhíu mày, nhưng không thể phủ nhận sự đồng lòng của cả khu phố. Ông nhìn quanh hẻm, thấy mọi người đứng sát nhau, ánh mắt kiên định, và biết rằng nếu bỏ qua, hậu quả sẽ không chỉ là một vài hộ dân bất mãn.
Sau cuộc gặp, cả hẻm trở về nhịp sống bình thường nhưng trong lòng mỗi người đều có một cảm giác khác: tự hào và an tâm hơn. Một vài bà mẹ nhắc nhở nhau:
– Mai này, chúng ta đã làm được điều quan trọng.
Bà Hoa ôm Bi vào lòng, thì thầm:
– Cả hẻm đều đứng cùng nhau, con thấy không? Mái nhà này vẫn có thể giữ được…
Ông Bảy đứng ngoài cửa, quan sát hàng xóm, mỉm cười:
– Chính nhờ những ngày sóng gió vừa rồi, chúng ta mới nhận ra sức mạnh thực sự: không phải mỗi gia đình riêng lẻ, mà là cả cộng đồng.
Dù đã lên tiếng, mọi người đều hiểu rằng cuộc chiến này chưa kết thúc. Những ngày tới, họ sẽ còn phải đối mặt với các văn bản pháp lý, những áp lực từ chính quyền, và cả sự bấp bênh về tương lai. Nhưng giờ đây, họ đã không còn đơn độc.
Ông Lâm thở dài, nhìn về phía hẻm:
– Cơn bão trước chỉ là thử thách để chúng ta biết, khi đứng cùng nhau, mọi chuyện đều có thể vượt qua.
Bà Hoa mỉm cười, nhìn những người hàng xóm đang trò chuyện:
– Dù thử thách có đến, hẻm nhỏ này sẽ không tan vỡ. Bởi chúng ta đã biết cách đứng cạnh nhau.
Và khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn vàng trong từng căn nhà chiếu rọi lên những gương mặt căng thẳng nhưng tràn đầy niềm tin, đoạn phố nhỏ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.