Những ngày tiếp theo, đoạn phố nhỏ không còn bình yên như trước. Văn bản pháp lý từ chính quyền vẫn liên tục được gửi tới, áp lực đè nặng lên từng gia đình. Ai cũng căng thẳng, vừa lo giấy tờ vừa phải giữ tinh thần cho những người thân.
Ông Bảy là người giàu kinh nghiệm, nhưng ngay cả ông cũng đôi lần cau mày khi đọc các thông báo mới.
– Họ yêu cầu di dời toàn bộ hẻm trong vòng 20 ngày tới, – ông thở dài, – lần này không còn cơ hội trì hoãn.
Bà Hoa, luôn mạnh mẽ bên con, lần này bộc lộ sự lo lắng sâu sắc. Bà vừa chuẩn bị hồ sơ vừa cố giữ bình tĩnh trước Bi, nhưng ánh mắt không giấu được nỗi mệt mỏi.
– Chúng ta sẽ làm sao đây…? – bà thầm hỏi bản thân.
Không chỉ là áp lực pháp lý, những mâu thuẫn cá nhân bắt đầu xuất hiện. Ông Lâm vốn khắt khe, không đồng ý với cách xử lý hồ sơ của bà Hoa.
– Bà Hoa à, không thể chỉ nghĩ đến cảm xúc, chúng ta phải tính toán chiến lược, nếu không sẽ mất hết!
Bà Hoa giật mình, giọng hơi sắc:
– Lâm, tôi đã làm hết sức rồi! Tôi lo cho cả hẻm chứ không chỉ riêng ông!
Ông Bảy chen vào, cố gắng hạ nhiệt:
– Được rồi, được rồi… mọi người bình tĩnh. Chúng ta cần hợp lực, không phải tranh cãi.
Nhưng mâu thuẫn không dễ tan biến. Một số gia đình xung quanh bắt đầu nghi ngờ quyết định của những hộ tiên phong, lo sợ rằng nỗ lực chung sẽ thất bại. Tin đồn lan truyền nhanh như gió: có người rời hẻm, có người bán nhà bất ngờ, khiến không khí thêm căng thẳng.
Mai và Tuấn, những người trẻ trong hẻm, cũng cảm nhận được áp lực. Họ vừa lo cho gia đình, vừa học tập và làm việc phụ giúp. Một vài lần, cả hai suýt cãi nhau vì cách thức phân công nhiệm vụ.
– Tuấn, cậu cứ quyết định một mình, tôi cũng muốn góp ý chứ! – Mai bức xúc.
– Tôi chỉ lo rằng nếu không ai quyết định, thì mọi thứ sẽ thất bại! – Tuấn đáp, giọng căng thẳng.
Những khoảnh khắc nhỏ, tưởng chừng vô hại, giờ trở thành mảnh ghép của bão tố. Mỗi gia đình, mỗi cá nhân đều phải đối mặt với áp lực riêng, đồng thời phải cân bằng với nhu cầu tập thể.
Tối hôm đó, bà Hoa ngồi bên Bi, ngắm nhìn ánh đèn vàng trong hẻm, lặng lẽ suy tư. Bà nhận ra rằng sức mạnh cộng đồng không chỉ đến từ sự đồng lòng, mà còn từ khả năng tha thứ, bao dung khi xung đột nảy sinh.
Ông Bảy đi lại giữa các nhà, nói nhỏ:
– Không ai có lỗi, chỉ là chúng ta quá căng thẳng. Hãy nhớ, bão tố này sẽ qua nếu cả hẻm biết đứng cạnh nhau.
Ông Lâm, nhìn những gương mặt lo âu, cuối cùng cũng thở dài, nắm tay bà Hoa:
– Chúng ta sẽ vượt qua. Không ai bị bỏ lại phía sau.
Mặc dù bão tố vẫn chưa qua, những hành động nhỏ – một lời an ủi, một sự giúp đỡ, một cái nắm tay – đã bắt đầu hàn gắn những mâu thuẫn. Người già, trẻ con, mọi gia đình trong hẻm dần nhận ra: chỉ khi họ cùng nhau, mới có thể chống lại sức ép từ bên ngoài.
Đêm xuống, đoạn phố chìm trong im lặng, nhưng trong lòng mỗi người là một ánh sáng nhỏ: hy vọng rằng bão tố sẽ trôi qua, và sau cơn mưa, những mối quan hệ sẽ bền chặt hơn bao giờ hết.