khu hẻm nhỏ

Chương 4: Nhà vợ chồng trẻ – Ước mơ và thực tại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn nhà nhỏ ở cuối hẻm là nơi ở của vợ chồng trẻ Tuấn và Mai. Khác với mái ngói cũ kỹ nhà ông Bảy hay quán tạm bợ của bà Hoa, ngôi nhà này mới xây vài năm, còn thơm mùi sơn. Cửa sắt màu xanh lam, phía trước trồng mấy chậu hoa giấy do Mai chăm. Nhìn từ ngoài vào, ai cũng nghĩ họ hẳn có cuộc sống đầy đủ và tươm tất.

Tuấn ngoài ba mươi, làm nhân viên kinh doanh cho một công ty điện máy. Anh vốn năng động, nhiều hoài bão, luôn mong muốn sớm thoát khỏi cảnh “ở nhà thuê, đi xe cũ.” Mai, kém anh hai tuổi, làm giáo viên mầm non. Cô dịu dàng, hiền lành, yêu trẻ nhỏ và hay cười. Họ kết hôn sau ba năm yêu nhau, trong đám cưới đơn giản nhưng đầy ấm áp. Bạn bè ai cũng ngưỡng mộ: “Đúng là cặp đôi trong mơ.”

Nhưng thực tại chẳng hẳn màu hồng như mọi người tưởng.

Sau khi về sống chung, mọi lo toan ập đến: tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền gửi về quê cho bố mẹ già. Lương giáo viên của Mai không cao, trong khi công việc của Tuấn nhiều áp lực, lại thường xuyên phải tiếp khách, nhậu nhẹt. Có khi về khuya, hơi men nồng, khiến Mai buồn lòng.

Nhiều đêm, Mai ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn từ nhà hàng xóm hắt sang, trong lòng thầm ước: “Giá mà chồng mình được thảnh thơi, về nhà sớm, ăn cơm cùng vợ.” Nhưng cô không dám trách, chỉ lặng lẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, mong bù đắp cho anh.

Tuấn thì lại khác. Anh khao khát nhanh chóng mua được căn hộ khang trang, sắm chiếc xe mới, để bằng bạn bè đồng nghiệp. Có lần, anh thở dài với Mai:
– Lương anh thế này thì biết bao giờ mới mua nhà được.
Mai khẽ đặt tay lên vai chồng:
– Chậm chút cũng được, miễn mình vẫn còn nhau.
Tuấn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lạc đi, ẩn chứa nỗi bất an.

Họ thương nhau, nhưng càng thương, càng dễ bị áp lực đè nặng. Nhiều khi, chỉ vì một hóa đơn trễ hạn hay một bữa cơm nguội, lời qua tiếng lại bùng lên. Sau đó, cả hai lại im lặng, rồi làm hòa. Những vết xước nhỏ tuy chẳng sâu, nhưng cứ chồng chất theo thời gian.

Người trong hẻm thương vợ chồng trẻ này. Bà Hoa hay ghé mua rau, tiện hỏi han Mai:
– Có bầu chưa con?
Mai đỏ mặt cười trừ. Thật ra, vợ chồng cô vẫn chưa dám sinh con. Kinh tế chưa vững, Tuấn thì còn bận bon chen. Đêm nằm cạnh nhau, Mai nhiều lần ước có một đứa trẻ để làm sợi dây gắn kết, nhưng khi nghĩ đến tiền sữa, tiền học, cô lại nuốt ngược mong muốn vào lòng.

Một hôm, Tuấn về muộn, người nồng mùi rượu. Mai lặng lẽ dọn dẹp, không nói gì. Bỗng anh buông lời:
– Mai à, hay em nghỉ việc đi, ở nhà phụ anh buôn bán. Anh tính mở cửa hàng điện tử nhỏ thôi, biết đâu có lời.
Mai thoáng chột dạ. Dạy trẻ là niềm vui, cũng là giấc mơ từ nhỏ của cô. Nhưng ánh mắt quyết liệt của chồng khiến cô nghẹn lời. Cô chỉ cười nhạt:
– Để mình tính thêm anh nhé.

Câu trả lời lửng lơ, như chính cuộc đời của họ: giữa ước mơ và thực tại, chưa bao giờ dễ tìm sự cân bằng.

Dù vậy, Tuấn và Mai vẫn là đôi vợ chồng mà cả con hẻm quý mến. Bởi mỗi sáng, Mai vẫn cẩn thận tưới hoa, chào hỏi hàng xóm bằng nụ cười hiền. Và mỗi chiều, dù muộn, Tuấn vẫn xách về một túi trái cây, cố mang chút niềm vui cho vợ. Họ loay hoay, chật vật, nhưng tình cảm dành cho nhau chưa bao giờ tắt.

Con hẻm nhỏ chứng kiến từng ngày vợ chồng trẻ đi qua – đôi khi vui, đôi khi buồn, nhưng vẫn nắm tay nhau. Họ giống như tấm gương phản chiếu ước mơ của nhiều người: vừa đẹp, vừa mong manh, vừa kiên cường trong dòng đời chật chội.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×