khu hẻm nhỏ

Chương 5: Nhà ông Lâm – Những bóng tối giấu kín


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ở gần đầu hẻm, căn nhà cấp bốn của ông Lâm nằm im lìm, cửa gỗ sơn nâu đã bong tróc từng mảng, trông cũ kỹ và khép kín như chính con người chủ nhân. So với sự rộn ràng của tiệm sửa xe ông Bảy, sự tần tảo của bà Hoa hay tiếng cười hiền lành của vợ chồng trẻ Tuấn – Mai, nhà ông Lâm ít khi vang lên âm thanh, chỉ có chiếc radio cũ lâu lâu phát nhạc bolero, rồi tắt lịm giữa chừng.

Ông Lâm ngoài năm mươi, dáng người cao gầy, gương mặt khắc khổ. Ông từng làm công nhân bốc xếp ở cảng, nổi tiếng khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Nhưng tai nạn lao động mấy năm trước khiến ông bị thương ở lưng, không thể tiếp tục công việc. Từ đó, ông sống lặng lẽ, làm thuê vặt quanh xóm khi ai nhờ, còn lại thì đóng cửa ở nhà.

Trong hẻm, ít ai thật sự hiểu ông. Người thì bảo ông hiền lành, chịu thương chịu khó. Kẻ lại thì thầm rằng ông có quá khứ “không sạch,” từng vướng chuyện rượu chè, nợ nần. Ông ít khi phản bác, chỉ lẳng lặng cười trừ, rồi trở về căn nhà tối om của mình.

Vợ ông đã bỏ đi từ lâu, để lại cho ông một đứa con trai – Hưng. Nhưng từ khi Hưng vào tuổi thiếu niên, giữa hai cha con thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Hưng không chịu học hành, suốt ngày tụ tập bạn bè. Có lần, ông Lâm nổi giận đánh con, Hưng bỏ đi biệt mấy hôm mới về. Vết rạn từ đó càng lớn.

Ông Lâm yêu con, nhưng lại không biết cách bày tỏ. Những đồng tiền ít ỏi kiếm được, ông dồn hết cho việc đóng học phí, mua quần áo mới. Thế nhưng Hưng lại coi đó là gánh nặng. Nhiều lần, cậu gắt gỏng:
– Con không muốn học nữa! Con muốn đi làm, tự kiếm tiền, chứ không cần ba cứ khổ mãi như vậy!
Ông Lâm nghẹn lại, ánh mắt đỏ hoe, nhưng chẳng nói được lời nào.

Đêm về, ông ngồi một mình trong gian bếp tối, rít từng hơi thuốc. Khói thuốc cay xè len vào mắt, gợi nhắc những sai lầm xưa. Ông từng mải miết chạy theo bạn bè, bỏ bê gia đình, để rồi mất vợ, suýt mất cả con. Tai nạn ở cảng như một cú đánh trời giáng, bắt ông dừng lại. Nhưng khi ông kịp muốn sửa chữa, thì mọi thứ đã lạc nhịp.

Người trong hẻm vẫn thấy ông Lâm âm thầm giúp đỡ người khác. Có hôm, ông sửa lại cái mái che dột cho bà Hoa mà chẳng lấy công. Có hôm, ông ngồi trông tiệm giùm vợ chồng Tuấn – Mai khi họ bận. Với ông Bảy, ông hay ghé uống trà, nói đôi câu nhát gừng. Thế nhưng khi trở về nhà, ông lại lặng im, ánh đèn vàng yếu ớt hắt bóng dài trên bức tường lạnh.

Căn nhà ông Lâm vì thế giống như một khoảng tối trong con hẻm vốn dĩ ấm áp. Nhưng bóng tối ấy không chỉ là nỗi buồn, mà còn ẩn chứa những khát khao giấu kín: khát khao hàn gắn tình cha con, khát khao một lần được sống đúng với lòng mình, không bị quá khứ níu giữ.

Một buổi chiều, khi trời đổ cơn mưa bất chợt, người ta thấy ông Lâm đứng trước hiên, nhìn theo Hưng đang đội mưa chạy đi cùng nhóm bạn. Đôi mắt ông chất chứa bao điều không nói ra. Trong làn mưa mờ ảo, bóng dáng cha con họ như hai thế giới song song – gần kề mà xa cách.

Con hẻm nhỏ này có đủ thanh âm của cuộc sống: tiếng cười, tiếng gọi, cả tiếng thở dài. Và ở căn nhà ông Lâm, những bóng tối giấu kín ấy sẽ còn dần dần được hé mở, hòa vào mạch sống của đoạn phố – nơi bốn cuộc đời khác nhau đang vô tình gắn kết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×