khu hẻm nhỏ

Chương 6: Những giao thoa đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con hẻm vốn dĩ bình yên, mỗi nhà một câu chuyện riêng. Nhưng cuộc sống không bao giờ chỉ là những đường song song tách biệt – có những lúc, chúng va chạm, lướt qua nhau, để rồi tạo thành sợi dây vô hình nối liền mọi phận đời.

Sáng hôm ấy, tiếng ồn ào bất ngờ vang lên từ đầu hẻm. Bà Hoa hớt hải chạy ra, theo sau là vài người bán hàng rong. Thằng Tí – con trai bà – trong lúc phụ mẹ chở rau ra chợ bằng chiếc xe ba gác nhỏ, chẳng may bị tuột thắng, suýt tông vào cột điện. May mắn thay, ông Bảy sửa xe kịp thời lao ra, ghì mạnh tay lái. Chiếc xe khựng lại, bánh trước chà xuống mặt đường để lại vệt dài.

– Trời đất, coi chừng chứ, Tí! – ông Bảy quát, nhưng giọng run run vì sợ.
Bà Hoa mặt tái mét, chạy tới ôm con. – Cảm ơn ông Bảy… không có ông chắc mẹ con tui khổ rồi…

Người trong hẻm ùa ra xem. Tuấn và Mai từ nhà chạy đến, phụ bà Hoa dựng lại xe, xếp lại đống rau quả bị rơi tung tóe. Mai còn nhanh nhẹn chạy vào nhà lấy khăn lau mồ hôi cho thằng Tí. “Không sao đâu em, lần sau cẩn thận hơn nhé.” Cô mỉm cười, xoa đầu nó.

Ông Lâm cũng có mặt, lặng lẽ đứng bên cạnh. Ánh mắt ông thoáng chùng xuống khi nhìn cảnh mẹ con bà Hoa ôm nhau. Không nói gì, ông cúi xuống nhặt từng quả cà chua, rửa sơ dưới vòi nước trước nhà rồi đặt lại vào thúng.

Không khí dần lắng xuống. Cả hẻm như bừng lên một nhịp sống mới – người thì trêu chọc, người thì động viên. Ông Bảy vỗ vai thằng Tí:
– Nhớ nghe lời tao dặn, xe này thắng yếu, bữa nào rảnh dắt qua đây, tao chỉnh lại cho. Miễn phí.
– Dạ… con cám ơn ông! – thằng nhỏ rụt rè đáp.

Cảnh tượng ấy khiến ai cũng thấy ấm lòng. Một biến cố nhỏ, nhưng như chiếc cầu nối vô hình, kéo từng mảnh đời lại gần nhau hơn.

Tối hôm đó, căn hẻm bất ngờ náo nhiệt. Mai mang qua cho bà Hoa ít đồ ăn, nói là “nấu dư.” Bà Hoa mời lại cả Tuấn, ông Bảy, và ngập ngừng nhìn sang nhà ông Lâm:
– Hay… ông Lâm cũng qua cho vui? Nhà tui mới mua được mớ cá, làm gỏi ăn được lắm.

Ông Lâm thoáng khựng lại. Đã lâu rồi, ông tránh tụ tập, sợ những ánh nhìn tò mò. Nhưng hôm nay, ánh mắt của mọi người không còn xa lạ. Có chút gì đó thật… gần. Ông chậm rãi gật đầu.

Đêm xuống, trong con hẻm nhỏ, chiếc bàn gỗ dài kê ngay ngõ. Một bữa cơm giản dị: cá gỏi, canh chua, rau luộc chấm mắm. Tiếng chén đũa lách cách xen lẫn tiếng cười rộn rã. Ông Bảy kể chuyện thời trẻ rong ruổi khắp nơi. Bà Hoa vừa ăn vừa than chuyện buôn bán, rồi cười giòn tan khi Tuấn – Mai chọc ghẹo. Ông Lâm ban đầu im lặng, sau vài chén rượu thì cởi mở hơn, kể đôi ba mẩu chuyện ở cảng ngày xưa.

Hưng – con ông Lâm – cũng bất ngờ xuất hiện, đứng nép ở cửa. Ông Bảy gọi giật:
– Vô ăn chung đi, con trai! Đừng đứng đó nữa!
Hưng lưỡng lự, rồi tiến lại. Cậu ngồi xuống bên cạnh Tuấn, thoáng bối rối nhưng ánh mắt dịu lại khi thấy ai cũng tự nhiên, không ai nhắc đến những điều khó nói.

Đêm ấy, con hẻm như biến thành một gia đình lớn. Người già kể chuyện đời, người trẻ nói chuyện ước mơ. Tiếng cười, tiếng nói nối dài, át đi cả tiếng radio cũ kỹ trong nhà ông Lâm.

Khi bữa cơm kết thúc, ai nấy đều thấy lòng nhẹ nhõm. Không ai nói thành lời, nhưng trong khoảnh khắc đó, họ hiểu rằng đoạn phố nhỏ này không chỉ là nơi trú ngụ. Nó là mái nhà chung – nơi bốn cuộc đời tưởng chừng xa lạ đã bắt đầu đan vào nhau, bằng những giao thoa giản dị mà chân thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×