Chiều hôm đó, bầu trời u ám từ sớm. Gió từ sông thổi về, mang theo hơi nước nặng nề. Ai trong hẻm cũng thấy rõ, cơn mưa lớn sắp đến.
Ông Bảy sửa xe đang lúi húi khóa cửa tiệm thì nghe tiếng gọi:
– Ông Bảy ơi, mau vô nhà đi, coi bộ mưa này dữ lắm! – bà Hoa la lớn, tay vẫn còn vơ vội mớ rau chưa bán hết.
Chưa kịp dứt lời, sấm rền, rồi mưa ào xuống. Hạt mưa nặng trĩu, dội thẳng xuống mặt đường, làm bụi tung lên thành từng vệt trắng xóa. Nước nhanh chóng ngập cả lối hẻm, dâng lên quá mắt cá chân.
Bà Hoa cuống cuồng che thúng rau. Tuấn và Mai, đang chuẩn bị đi làm thêm, vội chạy về phụ. Họ cùng nhau kéo chiếc xe ba gác của thằng Tí vào trong hiên.
– Mau mau, không nước cuốn trôi hết! – Mai hét lên giữa tiếng mưa đập chan chát.
Ông Lâm cũng xuất hiện, áo mưa vắt vội trên vai. Ông nhìn quanh, thấy mái tôn trước cửa bà Hoa rung bần bật, có nguy cơ bật tung. Không nói nhiều, ông lao tới, cùng Tuấn giữ chặt.
Cả đoạn phố rối ren. Nước từ cống dềnh lên, mang theo rác, lá cây, tràn vào ngõ. Trẻ con hò hét, người lớn tất tả. Trong cơn mưa hỗn loạn ấy, lần đầu tiên, bốn mái nhà không còn tách biệt. Ai cũng dồn sức giữ lấy thứ gì đó, cứu lấy nhau khỏi những hỏng hóc nhỏ mà lại có thể hóa lớn.
Bất chợt, một tiếng kêu thất thanh:
– Thằng Tí đâu rồi?
Bà Hoa hốt hoảng nhìn quanh, không thấy con trai. Mặt bà tái mét, đôi chân run rẩy. Ông Bảy liền lao ra ngoài, mặc cho mưa tạt xối xả. Chạy một đoạn, ông thấy Tí đang cố gắng vớt lại cái giỏ trôi theo dòng nước.
– Con khùng hả, bỏ đi! – Ông Bảy quát, kéo thằng nhỏ lên bờ. Nước cuộn xiết, chỉ sơ sẩy chút nữa là nó bị cuốn đi.
Khi ông Bảy đưa Tí về, người ai cũng ướt sũng, bà Hoa òa khóc, ôm chặt con trai. Nước mắt hòa lẫn mưa, nhưng ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đêm xuống, mưa vẫn ào ào, không ngớt. Bốn nhà gom hết người sang nhà Tuấn – Mai, vì mái tôn ở đó chắc chắn nhất. Một bữa cơm dã chiến được bày ra: cơm nguội, ít cá khô, dưa muối. Không sang trọng, nhưng ngập tràn sự sẻ chia.
Ông Lâm ít khi mở lời, nay lại là người chủ động rót thêm nước cho từng người, còn lặng lẽ đưa chiếc áo mưa khô cho Tí thay. Bà Hoa ngượng ngùng:
– Hồi trước tui nghĩ… ông Lâm khó gần lắm. Ai dè… ông lại quan tâm vậy.
Ông Lâm chỉ cười, giọng khàn khàn:
– Ở chung một hẻm… thì coi như chung nhà thôi mà.
Câu nói đơn giản, nhưng khiến cả bàn cơm lặng đi một thoáng. Trong tiếng mưa rơi ngoài hiên, họ cảm nhận rõ: đây không còn là bốn cuộc đời riêng rẽ nữa. Mưa có thể xóa nhòa những vách ngăn vô hình.
Tuy nhiên, sự gắn bó này cũng bắt đầu để lộ ra những mâu thuẫn nhỏ. Khi dọn dẹp, Tuấn và ông Bảy tranh cãi về cách thoát nước – một người muốn đào thêm rãnh, người kia bảo phải chặn lại bằng bao cát. Bà Hoa chen vào, bực bội:
– Thôi thôi, các ông lúc nào cũng cãi, làm gì cũng cãi!
Mâu thuẫn chỉ dừng ở đó, nhờ Mai khéo léo hòa giải. Nhưng nó cũng để lại một vết gợn. Ai cũng hiểu, gắn bó hơn nghĩa là va chạm nhiều hơn.
Khi mưa ngớt dần, họ chia nhau về nhà, ai cũng mệt lả. Con hẻm loang lổ bùn đất, nhưng trong lòng mỗi người lại dấy lên một cảm giác lạ lùng: thân thuộc.
Cơn mưa bất ngờ ấy, dù hỗn loạn, đã trở thành dấu mốc đầu tiên cho đoạn phố nhỏ – nơi những con người tưởng chừng chỉ chung một mái trời, nay bắt đầu học cách nương tựa, chia sẻ, và cả… tranh luận.