Sau cơn mưa dữ dội, đoạn phố nhỏ dần trở lại nhịp sống thường ngày. Nhưng giữa những căn nhà ướt sũng, mùi ẩm mốc còn vương, có một thứ âm ỉ hơn mùi bùn đất – đó là sự khó chịu, những va chạm nhỏ tích tụ sau lần cùng nhau “tránh bão”.
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi sáng. Ông Bảy kéo chiếc xe máy hỏng của khách ra giữa hẻm để sửa. Tiếng búa chan chát vang vọng, át cả giọng rao quen thuộc của bà Hoa:
– Cá tươi đây! Rau mới về đây!
Bà Hoa nhăn mặt, vì tiếng ồn khiến khách hàng đứng lại rồi bỏ đi. Bà bực mình nói vọng sang:
– Ông Bảy, ông làm ơn sửa trong tiệm được không, chiếm cả lối hẻm thế kia ai buôn bán gì nổi?
Ông Bảy đang cúi lom khom, mồ hôi chảy ròng ròng, bực bội ngẩng lên:
– Tôi cũng phải kiếm cơm chứ bộ! Nhà bà bán cá, tôi có kêu bà thôi đâu!
Không khí bỗng nặng nề. Bà Hoa vốn nóng tính, lập tức vặc lại:
– Tôi buôn bán nuôi cả con nhỏ, ông tưởng ông cực nhọc một mình chắc?
Đúng lúc đó, Tuấn và Mai đi làm về. Mai toan can ngăn thì ông Lâm cũng xuất hiện. Giọng ông Lâm, vốn khàn đục, lại chêm thêm một câu không đúng lúc:
– Mấy người ồn ào cả buổi sáng, ai mà chịu được. Hẻm này muốn yên tĩnh cũng khó.
Câu nói như mồi lửa. Ông Bảy đỏ mặt, ném cái cờ lê xuống đất:
– Vậy ông muốn yên thì dọn đi chỗ khác ở! Tôi sống ở đây mấy chục năm rồi!
Bà Hoa thêm lời:
– Phải đó, người nào lúc nào cũng lầm lì, nay còn chê trách, thử hỏi có khi nào mở miệng giúp ai đâu!
Ông Lâm sững lại. Mắt ông ánh lên tia giận, rồi khựng khựng. Nhưng thay vì cãi, ông quay lưng bỏ vào nhà, đóng sập cửa.
Cả hẻm chìm trong im lặng khó chịu. Mai đứng giữa, nắm chặt tay Tuấn, thì thầm:
– Tệ quá… mọi thứ như vỡ ra hết.
Tối hôm ấy, bữa cơm trong từng nhà cũng chẳng yên. Bà Hoa vừa ăn vừa lầm bầm trách ông Bảy. Tuấn thở dài, ngồi viết đơn xin việc làm thêm, lòng rối bời: “Ước gì mọi người có thể hiểu nhau hơn…”
Riêng ông Lâm, ông ngồi lặng lẽ một mình trong bóng tối. Trên bàn, tấm ảnh gia đình cũ bị nước mưa làm nhòe vẫn còn đó. Ông đưa tay chạm nhẹ, mắt ánh lên nỗi buồn sâu kín. Nhưng những lời ban chiều vẫn vang vọng, như những vết dao cắt vào lòng.
Ngày hôm sau, bầu không khí nặng nề vẫn chưa tan. Khi bà Hoa đi ngang tiệm sửa xe, bà cố tình ngoảnh mặt đi. Ông Bảy thì vờ như không thấy. Người qua lại trong hẻm cảm nhận rõ: nơi vốn rộn ràng giờ trở nên lặng lẽ khác thường.
Chỉ có Tuấn và Mai lặng lẽ tìm cách hàn gắn. Họ rủ Tí sang nhà học chung, rồi nhân cơ hội mang ít thức ăn biếu ông Lâm. Nhưng ông chỉ khẽ gật đầu, chẳng nói gì nhiều.
Những lời nói tưởng chừng bộc phát trong giận dữ, lại trở thành vết thương khó lành. Người ta có thể quên cơn mưa, quên cảnh dọn dẹp, nhưng những câu nói trong lúc tức giận… lại hằn sâu hơn cả.
Đoạn phố nhỏ, sau lần đầu biết gắn kết, giờ lần đầu thật sự trải qua chia rẽ. Và ai cũng nhận ra: tình người mong manh, chỉ một câu buột miệng cũng đủ khiến mọi thứ rạn vỡ.