Tiếng gào thét vẫn còn văng vẳng phía sau. An cùng Tuấn lao đi trong hành lang hỗn loạn, bước chân dẫm lên cả máu tươi còn loang lổ. Cánh cửa lớp học 10A3 mở hé, Tuấn liền kéo An và vài bạn khác lao vào.
— Mau, đóng cửa lại! – Tuấn hét.
Cả nhóm, khoảng sáu người, đẩy mạnh cửa, cài then gỗ. Tiếng “rầm” chát chúa vang lên khi những thân thể ngoài hành lang lao vào, đập dồn dập như búa nện. Từng khe cửa rung bần bật, bụi phấn rơi xuống như mưa.
Bên trong lớp, ánh sáng từ cửa sổ chiếu hắt, phơi bày khuôn mặt trắng bệch của từng người. Họ ôm nhau, thở dốc, mắt vẫn còn ám ảnh cảnh tượng kinh hoàng ở căn tin.
Một cô bạn nữ lớp bên cạnh, Mai, ôm chặt cánh tay rớm máu:
— Tớ… tớ bị trầy thôi, không sao đâu…
Nhưng An thấy rõ vết cào tím bầm, da bắt đầu sưng phồng. Tim cậu nhói lên, nhưng không dám nói gì.
Tiếng đập cửa vẫn ầm ầm, xen lẫn tiếng gào ghè, tiếng răng va nhau ken két. Từng bóng đen lướt qua khe kính cửa, những khuôn mặt trắng dã kề sát, đôi mắt vô hồn nhưng lóe lên khát máu.
Một cậu bạn tên Khải nắm chặt ghế gỗ, run rẩy:
— Chúng… chúng sẽ phá cửa mất thôi. Chúng ta phải làm gì?
— Im đi! – Tuấn quát, cố trấn an nhưng chính giọng cậu cũng run.
An đảo mắt khắp lớp: bảng đen còn vết phấn ghi dở bài toán hôm qua, bàn ghế xếp ngổn ngang, góc lớp có tủ dụng cụ thể dục – bên trong lấp ló vài cây gậy bóng chày cũ. Một ý nghĩ lóe lên.
Cậu lao tới, kéo cửa tủ. Tiếng bản lề kêu kẽo kẹt, để lộ bốn cây gậy gỗ và vài quả bóng cao su. An giơ một cây lên, mồ hôi vã ra nhưng giọng dứt khoát:
— Nếu cửa vỡ, chúng ta phải chống trả. Ngồi chờ thì chết hết!
Không ai trả lời, nhưng ánh mắt nhiều người dao động. Cuối cùng, Tuấn gật đầu, nắm lấy một cây khác. Khải cũng làm theo, tay vẫn run bần bật.
“RẦM!” – Cánh cửa bật tung. Một khoảng tối ào vào, cùng tiếng gầm ghê rợn.
Bốn, năm bóng người đổ nhào qua ngưỡng cửa, mùi hôi thối tanh nồng phả khắp phòng. Quần áo chúng rách tả tơi, miệng há rộng, máu còn chảy ri rỉ.
— Aaaaa!!!
Mai hét thất thanh, ngã dúi vào góc lớp.
An siết chặt gậy, bản năng dồn hết vào cánh tay. Cậu vung thật mạnh. Tiếng “BỐP” vang lên khô khốc, hộp sọ của một kẻ nứt toác, máu và dịch não văng tung tóe lên bàn ghế. Cái xác khụy xuống, nhưng ngay lập tức, hai tên khác lao tới.
Tuấn gào lớn, đánh gãy răng một con ngay trước mặt. Khải thì cắm phập đầu gậy vào ngực một con, nhưng nó chẳng hề dừng lại, vẫn bổ nhào tới, hàm răng ngoạm sát cổ cậu. Khải rú lên kinh hoàng.
— Giúp tớ! Giúp với!!!
An liều mình lao tới, quật ngang, hất văng cái xác ra khỏi Khải. Nhưng móng vuốt của nó vẫn kịp để lại vệt rách dài trên vai Khải.
Máu tươi trào ra.
Cuộc hỗn chiến ngắn ngủi, nhưng máu đã loang đỏ sàn lớp. Bốn cái xác nằm bất động, đầu nát bét. Tiếng thở dốc nặng nề vang khắp căn phòng, mùi máu nồng nặc khiến nhiều đứa buồn nôn.
An buông gậy, hai tay run run, vẫn chưa tin nổi mình vừa giết người – hay đúng hơn, giết thứ từng là người.
Mai ôm vết thương, mồ hôi rịn ướt tóc mai. Khải ngồi bệt xuống đất, tay ôm vai, máu chảy xối xả, mặt tái mét.
Tuấn quay đi, cắn răng:
— Không thể ở đây mãi. Chúng nó sẽ kéo tới nhiều hơn. Phải tìm chỗ an toàn hơn…
Ngoài hành lang, tiếng bước chân lê lết ngày càng rõ, số lượng đông hơn, như cả dãy lầu đang bị bao vây.
An nuốt khan, nắm lại cây gậy dính máu, giọng khàn khàn:
— Nếu muốn sống, từ giờ chúng ta phải tự dựa vào nhau… và tự tay giết chúng.
Trong lớp học quen thuộc, nơi từng vang tiếng cười giờ chỉ còn mùi máu và xác chết. Bốn bức tường chật chội biến thành phòng học máu, mở màn cho cơn ác mộng thật sự mà cả trường sắp phải đối mặt.