Trong lớp học ngột ngạt mùi máu, những hơi thở gấp gáp vang lên nặng nề. An dựa lưng vào tường, bàn tay vẫn nắm chặt cây gậy bê bết máu. Tuấn kéo rèm cửa, hé mắt nhìn ra hành lang: bóng đen lê lết dập dờn qua lớp kính mờ. Tiếng gầm ghè, tiếng va đập thi thoảng dội lại, rợn óc.
— Chúng nó vẫn chưa bỏ đi. – Tuấn thì thào, môi run rẩy.
Mai ngồi co ro trong góc, vết thương trên tay rỉ máu, gương mặt trắng bệch. Khải thì thở dốc, vai vẫn còn rỉ máu loang đỏ áo sơ mi. Cả nhóm sáu người, ai nấy đều kiệt quệ, nhưng chưa đứa nào dám khép mắt.
Bất chợt, một âm thanh lạ vang lên.
“Cạch… cạch…”
Tất cả giật bắn người, quay phắt về phía bàn giáo viên. Âm thanh yếu ớt, đều đặn, dường như phát ra từ chiếc radio cũ dùng trong giờ học.
Tuấn tiến lại, run run vặn núm. Sau vài tiếng rè rè, một giọng nói méo mó lọt ra, ngắt quãng như bị kẹt sóng:
“… ai đó… nếu nghe được… chúng tôi… phòng thí nghiệm tầng hầm… còn sống… cứu…”
Tiếng rè chát chúa lấn át, rồi im bặt.
Cả nhóm chết lặng.
— Có người… còn sống… – An khẽ thốt lên, tim đập dồn dập.
— Phòng thí nghiệm tầng hầm à? – Khải cau mặt, mồ hôi túa ra. – Nhưng lối xuống tầng hầm phải qua dãy A. Hành lang đó… toàn lũ quái.
Không khí càng thêm ngột ngạt.
Mai ôm chặt tay, giọng run:
— Hay chúng ta ở lại đây chờ? Biết đâu… bên ngoài có quân đội tới cứu?
Tuấn lắc đầu:
— Mày không thấy cổng bị khóa sao? Nếu có cứu viện thì họ đã tới từ lâu rồi. Ở đây chỉ là chết dần thôi.
An siết chặt gậy. Trong đầu cậu chập chờn hình ảnh đêm qua: cổng sắt xích chặt, giám thị biến thành quái vật, và giờ cả căn tin tràn ngập xác sống. Cậu biết Tuấn nói đúng.
— Nếu dưới tầng hầm còn người sống… đó là cơ hội duy nhất.
Một thoáng im lặng. Tất cả đều hiểu: ra ngoài đồng nghĩa phải đối mặt với chúng. Nhưng nếu không, sớm muộn căn phòng này cũng sẽ thành nấm mồ.
Khải ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt mệt mỏi:
— Tao không chắc còn đủ sức đi xa nữa…
An nhìn vết thương trên vai bạn. Máu vẫn thấm ra, làn da quanh vết cào tím đen lại. Một nỗi sợ thầm kín len vào tim An: Khải có thể sẽ biến đổi, giống như những kẻ trong căn tin. Nhưng cậu không dám nói ra, sợ đánh sập chút tinh thần còn sót lại của cả nhóm.
— Tao sẽ dìu mày đi. – An nói dứt khoát, như một lời hứa.
Tuấn quay sang, ánh mắt cứng rắn:
— Được. Chúng ta chờ tới khi hành lang bớt tiếng, rồi tìm cách lách xuống dãy A.
Mai khẽ khóc nấc, nhưng vẫn gật đầu.
Cả nhóm lặng lẽ chuẩn bị. An phát cho mỗi người một cây gậy gỗ hay bất cứ thứ gì có thể làm vũ khí. Trong lớp, ánh sáng mờ mờ hắt qua khe cửa sổ, bụi phấn lơ lửng, bốn bức tường giờ biến thành trại tạm giam ngột ngạt.
Bên ngoài, tiếng gầm gừ vẫn vọng lại, nhưng xa dần. Khoảnh khắc im lặng mong manh này chính là cơ hội.
Tuấn ra hiệu. An mở hé cửa, nín thở nhìn ra. Hành lang tối om, chỉ vài bóng xác sống lê lết phía xa, đầu ngoẹo sang một bên, bước chân chậm chạp.
— Đi thôi. – An thì thầm.
Cả nhóm sáu người lặng lẽ bước ra, tiếng chân khẽ khàng như mèo rình. Mùi máu khô ngai ngái phả lên từng hơi thở.
Họ len lỏi qua hành lang, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung. Đằng xa, tiếng rít gầm lại vang lên, khiến mọi người sững lại.
Trong bóng tối dày đặc, chỉ một sai lầm nhỏ… cũng đủ khiến chúng nó lao tới nuốt chửng cả nhóm.