khu nội trú tử thần

Chương 5: Hành lang chết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng rít gầm vọng lại gần hơn. An siết chặt cây gậy, mắt căng ra trong bóng tối. Phía cuối hành lang, những cái bóng bắt đầu quay đầu lại. Ánh sáng le lói từ cửa sổ dãy A chiếu lên gương mặt mục rữa, đôi mắt trắng dã, hàm răng lấp loáng.

— Nó thấy chúng ta rồi! – Mai thét khẽ.

Ngay lập tức, lũ xác sống lao tới. Tiếng bàn chân lệt sệt, tiếng móng tay cào rít vào tường chói tai.

— Chạy! – Tuấn hét.

Cả nhóm vỡ òa, lao hết tốc lực về phía trước. Tiếng gào thét vang dội khắp hành lang, từng cánh cửa lớp học đóng chặt rung lên bần bật. Những cái bóng xộc ra từ ngõ cụt, từ khúc cua, đột ngột xuất hiện như bầy thú đói vây chặt con mồi.

Khải bị thương, chạy tập tễnh. An lao tới, kéo bạn lên. Máu từ vai Khải nhỏ giọt trên sàn, để lại vệt đỏ như dẫn đường cho lũ quái.

Tuấn dẫn đầu, mắt đảo quanh. Đằng trước là ngã rẽ… nhưng một bầy bốn con đang chặn ngay giữa.

Không còn đường lui.

Tuấn gầm lên, vung cây sắt đập mạnh vào sọ một con. Rắc! Máu đen phun ra, cái xác đổ rầm xuống, nhưng ba con khác ngay lập tức lao tới.

An ghì Khải sang một bên, hét:

— Xông qua đi!

Cả nhóm đồng loạt húc mạnh. Tiếng va chát chúa, tiếng xương gãy lẫn tiếng gào. Mai hét thất thanh khi một con chộp được áo cô, móng tay rạch toạc vai. Tuấn quay lại, vung sắt bổ xuống, giải thoát cho cô, nhưng chính anh bị một cú cắn xượt qua cánh tay.

Mùi máu tanh nồng nặc, hành lang như đặc quánh lại.

Cả nhóm lao thẳng về phía cầu thang. Tiếng zombie đuổi sát phía sau, càng lúc càng đông.

Bất chợt, tiếng cửa sắt loảng xoảng vang lên. Một học sinh khác – Dũng, từ lớp kế bên – thò đầu ra hét:

— Nhanh! Vào đây!

Không kịp nghĩ, Tuấn lùa cả nhóm vào. Cánh cửa sập mạnh, Dũng lấy bàn ghế chắn ngang.

Nhưng chỉ vài giây, tiếng đập thùm thụp đã dội ầm ầm, khiến cả bức tường rung rinh.

— Không được! Cứ thế này nó sẽ đập nát cửa mất! – Tuấn thở gấp.

An nhìn quanh. Cửa sổ lớp mở hé, gió đêm thổi ù ù. Dưới kia là khoảng sân giữa dãy A và B, cao ít nhất ba tầng.

— Chúng ta phải nhảy! – An dứt khoát.

— Mày điên à?! – Mai hét. – Nhảy xuống thì gãy chân chết chắc!

— Ở lại thì chết ngay bây giờ! – An gào lên, chỉ vào cánh cửa đang rạn nứt.

Không còn thời gian. Tuấn nghiến răng, trèo lên bệ cửa, nhảy xuống trước. Bịch! Anh lăn tròn, đau đớn nhưng còn đứng dậy được. Mai khóc òa, nhưng vẫn theo.

Khải run rẩy, chân gần như không bước nổi. An dìu bạn lên. Dũng – cậu nhóc vừa cứu cả nhóm – đột ngột bị một bàn tay thò ra từ khe cửa, móng tay cắm vào cổ.

— Á…! – Dũng gào thảm thiết. Máu phụt lên mặt An.

Không kịp kéo lại, cậu bị lôi ngược ra, biến mất trong biển xác sống vừa phá tung cửa.

— Đi mau!!! – An hét, đẩy Khải xuống.

Tiếng xương gãy rợn người vang lên dưới sân. Khải ngã đập chân, kêu đau xé họng. An là người cuối cùng, nhảy xuống đúng lúc bầy quái tràn vào lớp.

Cú va chạm làm An hoa mắt, nhưng vẫn bò dậy. Trên sân, Khải nằm bất động, chân gãy quặt sang một bên. Mai và Tuấn cố lôi bạn đi, trong khi trên cao, hàng chục cái bóng trắng dã gào rít, tràn ra cửa sổ, vươn tay xuống như lũ quỷ đói.

Họ không kịp nghỉ. Tiếng gầm rùng rợn dội xuống như lời tuyên án tử hình. An siết chặt tay, run rẩy nhưng vẫn hét lên:

— Đi! Tầng hầm ở phía tòa nhà bên kia! Phải chạy tiếp!

Máu, mồ hôi, và nỗi tuyệt vọng hòa quyện. Hành lang chết phía sau giờ chỉ còn lại tiếng gào xé tai, và sự thật hiển hiện: muốn sống sót, sẽ còn phải trả giá… bằng máu và mạng người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×