Không gian đặc quánh tối đen. Mùi ẩm mốc nồng nặc xộc vào mũi, lẫn theo cái mùi tanh tanh quen thuộc của máu. An đứng thở dốc, mồ hôi chảy dài trên gương mặt lấm lem. Tiếng tim đập mạnh dội lên lồng ngực, hòa cùng tiếng thở gấp gáp của Mai và Khải.
— Đây… đây là đâu…? – Mai run rẩy hỏi, giọng gần như nghẹn lại.
Ánh sáng từ chiếc điện thoại cũ của An chiếu ra, hắt lên bức tường loang lổ vết bẩn. Bên dưới những lớp rêu phủ, từng ký hiệu lạ được sơn nguệch ngoạc bằng sơn đỏ, tựa như những vòng tròn và đường thẳng chằng chịt.
— Không phải… chỗ trú ẩn rồi… – An thì thầm, trong lòng chùng xuống.
Họ men theo hành lang nhỏ, nơi những đường ống nước kêu rít rít. Dưới chân, từng vũng nước bẩn phản chiếu ánh sáng lập lòe, tạo thành những bóng méo mó trên trần nhà.
Sau vài bước, họ đến một cánh cửa sắt nặng trịch. Khải gần như kiệt sức, dựa vào tường, thở hổn hển:
— Không… không thể đi tiếp…
An cắn răng, đỡ lấy cậu bạn, trong khi Mai cẩn thận đẩy cánh cửa. Cửa kêu két một tiếng rợn người, để lộ bên trong – một căn phòng rộng, sáng lờ mờ bởi những bóng đèn huỳnh quang chập chờn.
Cả ba chết lặng.
Trước mắt họ, là hàng loạt lồng sắt to bằng người, xếp thành hai dãy dài. Trong những chiếc lồng, không phải động vật… mà là học sinh. Hoặc chính xác hơn, những cơ thể từng là học sinh.
Có kẻ đã chết, xác co quắp. Có kẻ nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt mờ đục, miệng sùi bọt trắng. Có kẻ thì đã biến đổi, gào rít, đập mạnh vào song sắt như loài thú điên.
— Trời ơi… – Mai buột miệng, hai tay ôm chặt miệng để kìm tiếng hét.
Một cô bé trong lồng ngẩng đầu nhìn ra. Mắt đỏ ngầu, nhưng trong khoảnh khắc lóe lên tia tỉnh táo. Giọng em khản đặc:
— Chạy… đi… đừng… ở đây…
Rồi ngay lập tức, gương mặt em co giật, biến dạng, răng nanh nhọn hoắt trồi ra, gầm rú điên cuồng.
Khải trượt dài xuống sàn, như thể tất cả sức lực vừa rút cạn.
An run bần bật, nhưng vẫn gượng bước về phía bàn gỗ cuối phòng. Trên đó la liệt giấy tờ, ống nghiệm, và một cuốn sổ tay dày. An lật mở, ánh đèn pin soi rõ những dòng chữ:
“Đề án 27 – Thử nghiệm biến đổi sinh học. Đối tượng: học sinh nội trú. Mục tiêu: tạo mẫu sinh vật siêu kháng để phục vụ nghiên cứu quân sự.”
Trang giấy lấm tấm vết máu, nhưng đủ để An hiểu.
— Bọn họ… – An lẩm bẩm, giọng khô khốc. – Bọn họ đã biến chúng ta… thành vật thí nghiệm.
Mai sững sờ, nước mắt trào ra.
— Nghĩa là… tất cả những gì xảy ra… không phải ngẫu nhiên? Không phải dịch bệnh tự nhiên?
An siết chặt cuốn sổ, cảm giác cả cơ thể lạnh buốt. Tất cả xâu chuỗi lại: cổng trường khóa chặt, tín hiệu mất sóng, thầy cô im lặng… Tất cả là một kế hoạch.
Bất ngờ, đèn huỳnh quang tạch một tiếng, sáng bùng lên rồi lại nhấp nháy. Âm thanh bước chân vang vọng từ sâu trong tầng hầm.
Mai nắm chặt tay An, thì thào:
— Có… có ai đó đang đến…
Cửa sắt ở cuối phòng từ từ mở ra. Một bóng người xuất hiện, mặc áo blouse trắng, gương mặt che kín bằng mặt nạ y tế. Trong tay hắn cầm bảng ghi chép, giọng lạnh lùng vang lên:
— Đối tượng mới… cuối cùng cũng xuống được đây. Thật tốt, tiết kiệm công sức tìm kiếm.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng lướt qua An, Mai và Khải như nhìn những con vật trong lồng.
— Các em… sẽ là mẫu thử hoàn hảo nhất.
Trong tích tắc, An cảm thấy máu trong người đông cứng lại. Không còn lối thoát. Chỉ có bóng tối, mùi máu, và sự thật khủng khiếp đang dần hiện rõ.