khu nội trú tử thần

Chương 9: Người thầy trong lồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong tầng hầm như đông cứng lại. Tiếng gào rú, tiếng sắt thép va đập loạn xạ, nhưng mọi ánh mắt đều hướng về chiếc lồng sắt ở góc tối, nơi người thầy gầy gò bám lấy song sắt.

— Thầy… thầy Tuấn?! — An thốt lên, tim đập dồn dập.

Đúng là gương mặt quen thuộc, dù đã tiều tụy đến mức biến dạng. Mắt ông trũng sâu, quầng thâm đen kịt, môi khô nứt, da loang lổ vết xanh tím. Vậy mà trong khoảnh khắc, ánh mắt ấy vẫn ánh lên tia sáng của lý trí.

Người đàn ông áo blouse thoáng khựng lại, nhưng rồi bật cười khẩy:
— À… tưởng ai. Một “sản phẩm lỗi” mà tôi đã bỏ qua. Không ngờ còn sống đến tận bây giờ.

Ông thầy Tuấn cố cất giọng, khàn đặc, từng chữ như xé rách cổ họng:
— Đừng… tin… hắn… Các em phải… rời khỏi nơi này…

Mai nức nở, nắm chặt tay An:
— Thầy Tuấn… chuyện gì… đang xảy ra vậy?

Ông Tuấn hít một hơi dài, thân thể run lên dữ dội, như đang chiến đấu với cơn sốt bùng nổ trong máu:
— Đây… không phải dịch bệnh… Tất cả… là thử nghiệm… Họ… biến trường ta thành lò thí nghiệm… con người chỉ là… vật mẫu…

Khải cứng đờ, cả cơ thể lạnh buốt. Những mảnh ghép kinh hoàng dần khớp lại trong đầu. Những tin đồn mất tích, những học sinh “chuyển trường” bí ẩn, những lần kiểm tra y tế bất thường…

Ông Tuấn tiếp tục, giọng gấp gáp, yếu ớt:
— Họ dùng… huyết thanh X-27… thứ lấy từ… chính…

Đột ngột, ông gào rú, toàn thân va đập dữ dội vào song sắt. Đôi mắt đỏ ngầu, đường gân xanh nổi cuồn cuộn dưới da. An và Mai hoảng loạn lùi lại.

Người đàn ông áo blouse bước tới, ánh mắt lạnh lẽo:
— Hết thời gian rồi. Mẫu thí nghiệm nào cũng vậy thôi, cuối cùng lý trí sẽ bị nuốt chửng.

Ông Tuấn nắm chặt song sắt, răng nghiến ken két, cố gắng giữ lấy những mảnh tỉnh táo cuối cùng. Ông hét lên, giọng đứt quãng, đầy tuyệt vọng:
— An… hãy tìm… hồ sơ gốc… trong… phòng… Hiệu…

Tiếng nói nghẹn lại thành gầm rú man dại. Toàn thân ông co giật, mắt lồi ra, móng tay cào toạc song sắt, để lại vệt máu dài.

— AAAAAAAAAA!!!

Một con quái vật mới hình thành ngay trước mắt.

Mai ngã quỵ xuống đất, khóc nấc. Khải run rẩy, suýt hét thành tiếng. Còn An thì đứng chết lặng, tim đập như búa bổ, trong đầu chỉ còn văng vẳng bốn từ: “Phòng Hiệu trưởng… hồ sơ gốc…”

Ngay lúc ấy, một hồi còi báo động vang lên trong tầng hầm, đèn đỏ nhấp nháy liên hồi. Lồng sắt quanh họ rung dữ dội, những con quái bên trong gào rú điên cuồng, như sắp phá tung xiềng xích.

An bừng tỉnh, hét lên:
— Chạy!!!

Và nhóm ba người lao về phía cửa ngách, trong khi sau lưng, người thầy mà họ từng kính trọng giờ đã hóa thành ác mộng sống, đập đầu rầm rầm vào song sắt, máu thịt văng tung tóe, gào rú điên loạn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×