Trăng thượng huyền sáng vằng vặc, treo cao trên bầu trời tĩnh mịch. Kinh thành sau giờ giới nghiêm trở nên yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng gió lùa qua mái ngói cổ kính, hòa cùng tiếng gõ mõ xa xa nơi cổng thành.
Trong điện Ngự Thư phòng, ánh đèn dầu vẫn bập bùng. Diệp An Thư cầm bút, chăm chú chép lại bản thảo chiếu thư về việc chỉnh đốn biên phòng theo lệnh Hoàng đế. Ngòi bút nàng điềm tĩnh nhưng trong lòng lại rối bời:
“Tạ gia nắm binh quyền, triều chính mục nát. Nếu ta muốn tra xét lại vụ án của Diệp gia, trước tiên phải phá vỡ vòng kiềm tỏa này. Nhưng Hoàng đế… hắn thực sự muốn dùng ta, hay chỉ đang lợi dụng ta để đối phó Tạ gia?”
Nàng thở dài khe khẽ, đặt bút xuống, đưa tay xoa thái dương.
Chợt, một cơn gió lạ lùa qua khe cửa. Ánh nến trong phòng rung lắc dữ dội, rồi tắt phụt.
An Thư thoáng giật mình. Bản năng từng được phụ thân rèn luyện khiến nàng lập tức cảnh giác. Tay chạm vào đoản kiếm giấu dưới tay áo, nàng đứng bật dậy.
Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng đen lao qua cửa sổ, lưỡi kiếm loang ánh sáng lạnh.
“Ám sát!” – nàng hét lên, đưa kiếm cản lại.
Tiếng kim khí va chạm chói tai. Cánh tay An Thư tê rần, lùi lại vài bước. Bóng đen kia thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, chiêu chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm.
Đúng lúc đó, cửa lớn bật mở. Tạ Dực trong trường bào màu đen xông vào, trong tay đã rút sẵn kiếm ngự dụng.
“Cẩn thận!” – hắn gầm khẽ, một kiếm chém tới, buộc tên thích khách phải tạm thời thoái lui.
Trong ánh sáng lờ mờ, hai người một trước một sau, cùng chống lại kẻ địch trong đêm tối.
Tên thích khách thân pháp quỷ mị, luồn lách như bóng ma. Trong thoáng chốc, mũi kiếm lạnh lẽo đã kề sát ngực An Thư.
Phập!
Một thanh kiếm khác lao tới chặn đứng. Máu văng ra – là Tạ Dực đã chắn thay nàng một nhát, bả vai bị rạch một đường sâu.
An Thư kinh hoảng:
“Bệ hạ!”
“Không sao! Mau tập trung!” – giọng hắn trầm hạ, ánh mắt rực lửa.
Cùng lúc, đội cấm vệ nghe động đã ào đến. Thấy tình thế bất lợi, tên thích khách tung ra một quả pháo khói, mùi hắc nồng nặc. Khi màn khói tan đi, hắn đã biến mất không tung tích.
Trong phòng chỉ còn mùi máu tanh, cùng tiếng thở dồn dập.
An Thư vội đỡ lấy Hoàng đế, máu tươi từ vai hắn đã nhuộm đỏ cả vạt áo.
“Người mất máu quá nhiều, phải cầm ngay!” – nàng cuống quýt xé vạt áo trong để băng tạm vết thương.
Tạ Dực khẽ chau mày, nhưng ánh mắt lại nhìn nàng chăm chú. Trong khoảnh khắc, hắn bỗng bật cười khẽ, dù đầy mệt mỏi:
“Ngươi… quả thật không giống kẻ sĩ bình thường. Nếu là bọn kia, thấy ta bị thương hẳn đã cuống quýt quỳ rạp, chờ người khác xử lý. Còn ngươi… tay run nhưng vẫn cứng rắn băng bó. Trẫm… càng ngày càng thấy ngươi thú vị.”
An Thư cắn chặt môi, cố giấu sự rối loạn trong tim. Nàng không thể để lộ thân phận, cũng không thể tỏ ra quá thân thiết.
“Thần… chỉ làm điều phải làm. Dù là bệ hạ hay thứ dân, khi gặp cảnh nguy cấp đều phải cứu.”
Tạ Dực im lặng, để nàng băng vết thương. Một lúc sau, hắn khẽ thở dài:
“Có lẽ trẫm đã đánh giá sai ngươi. Hoặc… chính vì vậy, trẫm càng không thể buông lỏng cảnh giác.”
Sau khi được đưa về tẩm điện nghỉ ngơi, Tạ Dực bất ngờ giữ An Thư lại.
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh trăng rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cả hai.
“Diệp An Thư.” – Hoàng đế cất tiếng, giọng trầm lắng. – “Ngươi dám thề trung thành với trẫm không?”
An Thư ngẩn người. Trong lòng nàng, sóng gió cuồn cuộn. Trung thành? Nếu thề, chẳng khác nào phản bội lời nguyền với phụ thân. Nhưng nếu từ chối, nàng chắc chắn sẽ bị nghi kỵ.
Nàng siết chặt bàn tay giấu trong tay áo, móng tay cắm vào da thịt.
Cuối cùng, nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
“Nếu bệ hạ thật sự vì thiên hạ, vì lê dân trăm họ, thì thần nguyện trung thành. Nhưng nếu một ngày, bệ hạ đi ngược đạo trời, phụ lòng trăm họ… thì dù thần có mất đầu rơi máu, cũng quyết không đồng lõa.”
Cả gian phòng im phăng phắc.
Tạ Dực nhìn nàng thật lâu. Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, ánh trăng phản chiếu như dao động. Rồi hắn bất ngờ bật cười khẽ, tiếng cười vừa phẫn nộ vừa tán thưởng:
“Khẩu khí lớn lắm! Trẫm hỏi ngươi một câu, mà nhận được một lời thề máu. Được… trẫm sẽ chờ xem, đến ngày ấy, ngươi có dám cầm gươm chống lại trẫm hay không.”
Hắn xoay người, chậm rãi bước ra ngoài, bỏ lại một An Thư đứng chết lặng dưới ánh trăng.
Khi bóng đế vương đã khuất hẳn, An Thư mới thở dài nặng nề. Nàng ngồi xuống bậc thềm, ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo cao.
“Phụ thân… con đã bước thêm một bước. Lời thề tối nay, vừa là lời nguyền với Hoàng đế, vừa là lời thề với chính mình. Nếu hắn là minh quân, con sẽ phò tá. Nếu hắn là hôn quân, con… sẽ là kẻ kết thúc triều đại này.”
Nước mắt nàng lặng lẽ chảy, nhưng nụ cười lại lạnh lẽo kiên cường.
Bên ngoài, tiếng gió đêm rì rào, như khúc ca tang thương của vận mệnh. Một sợi dây vô hình đã buộc chặt nàng và Hoàng đế – không chỉ là thầy trò, không chỉ là vua tôi, mà còn là định mệnh đối nghịch giữa thù hận và niềm tin.