khúc ca dưới lớp mặt nạ

Chương 9: Long Ỷ Phán Xét


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ điện Cần Chính, phản chiếu lên mặt long ỷ của Hoàng đế Tạ Dực. Không khí trong điện nặng nề, tất cả quan văn quỳ chật ních hai hàng, ai nấy đều cảm nhận rõ một buổi triều đặc biệt.

An Thư bước vào, dáng vẻ điềm tĩnh, mặc áo bào học sĩ chỉnh tề, tay ôm quyển bản sao sao chép “Đại Thống chí”. Bất chấp những ánh nhìn tò mò, nghi ngờ dồn dập từ các đại thần, nàng vẫn giữ thần thái tự tin, ánh mắt không rời vị trí Thẩm Kính Lễ – kẻ vừa cố hãm hại nàng.

Ván Bài Triều Chính

Tạ Dực gõ nhẹ long trượng, giọng trầm mà uy lực:

“Trẫm ra lệnh triệu tập triều hội đặc biệt, để xét một việc trọng đại. Các quan văn hãy lắng nghe!”

Thẩm Kính Lễ đứng giữa điện, mặt vẫn cười nhạt, giọng thản nhiên:

“Bệ hạ, việc này liên quan đến học sĩ Diệp An Thư. Ta đã tâu rằng nàng cố tình giấu bản thảo, định sửa sử sách để vu oan Diệp gia. Mong bệ hạ minh xét.”

Một tràng xì xào nổi lên. Nhiều quan văn gật gù theo, một số nghi ngờ ánh mắt An Thư, nhưng vẫn chưa dám lên tiếng bênh vực nàng.

An Thư hít một hơi thật sâu, bước tới giữa điện, giọng trong mà dứt khoát:

“Muôn tâu bệ hạ, thần vô tội. Ngày hôm qua, khi phòng thần bị lục soát, bản thảo đã bị thuộc hạ Thẩm Kính Lễ giấu đi, nhằm bịa đặt chứng cứ vu oan thần. Thần xin dâng lên đây bằng chứng sao chép cũ, chứng minh toàn bộ sự thật.”

Cô đặt quyển bản sao xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh.

Tạ Dực nghiêng mình, đưa tay ra hiệu cho thị vệ:

“Cho phép học sĩ trình bày chi tiết.”

An Thư mở quyển ra, chỉ vào từng chữ ghi rõ:

“Lệnh của Thẩm Kính Lễ: đưa bản thảo vào phòng học sĩ Diệp An Thư, để tiện vu tội.”

Mỗi chữ mỗi câu như những mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng tham và thủ đoạn của Thẩm Kính Lễ.

Đối Chất Kịch Liệt

Thẩm Kính Lễ sững sờ, chưa kịp nói gì thì An Thư tiếp tục:

“Trong ba ngày qua, thần đã điều tra tất cả hạ nhân của lão gia, xác nhận những người dính líu đều bị hãm hại, hoặc diệt khẩu. Đây là chứng cứ trực tiếp cho thấy lão gia có âm mưu vu oan thần.”

Cả điện lặng im. Những quan văn đứng gần nhau, trao đổi ánh mắt đầy bất ngờ. Không ai ngờ học sĩ trẻ tuổi này lại dám đối mặt trực tiếp với Thẩm Kính Lễ ngay giữa triều, và chứng cứ lại rõ ràng không thể chối cãi.

Thẩm Kính Lễ mặt tái mét, giọng run:

“Ng… ngươi… sao có thể….”

Tạ Dực nhấc trượng, ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm hùng:

“Thẩm Kính Lễ, ngươi đã lợi dụng triều đình, dàn dựng vu oan. Tội này nghiêm trọng, đáng bị xử theo quốc pháp. Ngươi còn dám phản biện sao?”

Hắn gầm một tiếng, toàn bộ điện như rung lên.

An Thư đứng yên, đôi tay vẫn giữ bản sao, lòng rộn lên một niềm hân hoan thầm lặng. Sau ba ngày sinh tử, giờ đây, công lý bắt đầu nghiêng về phía nàng.

Bước Ngoặt Trạng Thái

Một vài quan văn lẩm bẩm, ánh mắt dần chuyển từ nghi ngờ sang khâm phục:

“Diệp học sĩ quả thật có tài trí phi phàm…”

“Đúng là bút lực sáng suốt, không hổ danh học sĩ được chọn bởi Hoàng đế.”

Tạ Dực liếc qua An Thư, mắt lóe lên tia ẩn ý. Giờ đây, trong lòng hắn đã có một suy nghĩ: nàng không chỉ là học sĩ bình thường, mà còn là người có khả năng khiến hắn hoàn toàn yên tâm phó thác trọng trách.

Thẩm Kính Lễ quỳ xuống, mồ hôi túa ra:

“Bệ hạ… tha tội… thần… thần biết lỗi rồi…”

Tạ Dực lạnh lùng:

“Không chỉ là biết lỗi, mà là âm mưu hãm hại học sĩ của trẫm. Tội này… không thể dung thứ.”

Một loạt thị vệ bước tới, trói lão gia Thẩm Kính Lễ.

An Thư đứng lặng, lòng nhói lên một cảm giác vừa sợ vừa hả hê. Sau ba ngày sinh tử, nàng đã thành công: bảo vệ bản thân, minh oan cho Diệp gia, đồng thời phơi bày thủ đoạn của phe Tạ gia trong Hàn Lâm Viện.

Hồi Kết Nền Mở

Sau triều hội, An Thư được Hoàng đế mời vào điện riêng. Tạ Dực ngồi đối diện, ánh mắt trầm mặc:

“Ngươi đã vượt qua ba ngày sinh tử, chứng minh trí tuệ và bản lĩnh. Trẫm phải thừa nhận, ngươi thật sự khác thường. Nhưng từ nay, mọi bước đi của ngươi đều gắn với trẫm. Hiểu chưa?”

An Thư cúi đầu, giọng trầm nhưng kiên định:

“Thần hiểu. Nhưng thần cũng xin thưa, thần chỉ trung thành với điều đúng, không khuất phục sai trái.”

Tạ Dực bật cười khẽ, vừa uy nghiêm vừa tán thưởng:

“Ngươi có thể khiến trẫm vừa sợ vừa thích. Tốt… từ nay, hãy chuẩn bị đối mặt với những thử thách lớn hơn.”

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rọi lên gương mặt An Thư – lạnh lùng, quyết đoán nhưng cũng dấy lên một niềm tin mơ hồ về tương lai.

Cuộc chiến giữa công lý, quyền lực và định mệnh mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×