Bốn sinh vật lao đến từ hai bên giảng đường, thân thể vặn vẹo như thể chưa từng có cấu trúc xương đúng nghĩa. Cái đầu thứ nhất lăn lóc như ghép từ hàng chục ảnh thẻ rách; thân nó có hình dáng một chiếc bàn học gãy chân, mọc ra hàng trăm ngón tay nhỏ đang khua khoắng như dò tìm ký ức.
Claire lùi lại, lia máy ảnh Leica về phía sinh vật, bấm liên tục. Mỗi ánh đèn flash khiến con quái vật co rúm, như thể ánh sáng làm lộ nguyên bản thể tâm trí bị ép nén trong nó. Nhưng nó vẫn tiến tới, tiếng cười trẻ con méo mó vỡ ra từ cổ họng:
"Em tên gì...?
Em tên gì...?
Em... từng là ai?"
Lucas xoay người, quỳ xuống, nhả một loạt đạn 5.7mm từ khẩu MP7 vào chân sinh vật. Mảnh gỗ vỡ tung nhưng lập tức mọc trở lại.
– “Đạn thật không ăn!” – anh gằn giọng.
– “Đây không phải vật lý. Là biểu hiện ký ức vật chất hoá.” – Claire hét – “Phải phá ký ức lõi của nó!”
Sinh vật thứ hai phóng đến từ trần nhà — hình dạng là một tấm bảng đen với hai tay người dính bên mép, cứa móng lên mặt bảng, tạo ra tiếng kin kít khiến đầu đau nhói. Trên bảng, những dòng chữ viết phấn tự hiện ra:
“Tụi nó không nhớ tên mình. Vậy mình là gì?
Vậy mình là gì?
Mình là... lỗi?”
Claire lảo đảo, tay chảy máu cam. Tiếng phấn cào bảng dội ngược vào hệ thần kinh như bẫy siêu âm.
Lucas hét lớn, lôi ra một lựu đạn xung âm, rút chốt, ném vào giữa giảng đường. Một tiếng "PANG!" nổ chát, sóng âm vô hình lan ra như nước dội từ trên cao. Cả bốn sinh vật giật lùi, vỏ ngoài của chúng nhăn nheo trong thoáng chốc, ánh mắt Claire liền nhận ra — bên trong từng sinh vật, là hàng chục khuôn mặt học sinh... tất cả đều bị xoá miệng. Không ai có tên. Không ai còn tiếng nói.
Số 0 vẫn đứng trên bục sân khấu, tay xoa chiếc mặt nạ bạc.
– “Chúng không còn tên. Chúng không còn quá khứ. Các ngươi nghĩ có thể cứu được tụi nó ư? Ký ức khi mất đi... là ngục tù không lối thoát.”
Lucas hướng súng về phía Số 0, siết cò. Nhưng anh không dám bắn. Một phần vì biết đạn không hiệu quả, phần còn lại... là do trong lòng anh, tên Số 0 có cái gì đó quen thuộc đến đáng sợ. Như đã từng chạm mặt trong ký ức mà chính anh không còn giữ.
Claire lùi về sau, bị con quái vật thứ ba áp sát — thân nó là một quyển sổ điểm to bằng người, mở ra tự động, với từng dòng chữ đỏ chảy máu: “Không đủ tiêu chuẩn – xoá!”, “Trí nhớ yếu – hủy!”, “Phản kháng – xử lý!”. Dòng cuối cùng hiện tên cô.
Cô run bắn.
– “Claire...” – giọng em gái cô vang lên. “...chị đã quên em thật rồi à?”
Ngay giây đó, một làn sóng ký ức khác ập đến, kéo cô rơi vào một khoảng không mờ trắng. Trước mặt, cô thấy Alina – em gái mình – ngồi trong lớp học vắng, mặc áo học sinh Ravenshade, tay cầm bút, viết nguệch ngoạc trên giấy.
"Nếu em không có tên, thì em sẽ tự ghi tên mình...
Nhưng chị ơi, chị đã bỏ quên em trong lửa..."
Claire nhào tới, nước mắt rơi không kiểm soát.
– “Không phải chị quên! Chị chỉ... không chịu nổi khi nhớ lại!”
Cô lao đến ôm Alina. Nhưng khi tay chạm vào vai cô bé — mọi thứ vỡ vụn. Ký ức hóa thành cát trắng, rơi giữa không gian đen. Claire lăn xuống sàn lạnh. Trở về thực tại.
Con quái vật thứ ba đã rút lại. Cô... vừa phá được ký ức lõi của nó.
Lucas nhìn thấy cảnh ấy, hiểu ngay.
– “Phải khiến họ nhớ lại chính mình để ký ức được ‘hoàn tất’. Nếu không, chúng sẽ mãi tồn tại như ký sinh ký ức.”
Anh nhắm mắt, tập trung, thầm thì:
– “Ngày 12 tháng 6... tôi là ai?”
Tiếng thì thầm của chính anh vọng lên:
"Anh là người từng tự tay xoá ký ức của ba người đồng đội, để giữ bí mật. Và anh đã quên điều đó."
Một luồng sáng trắng lóe lên trong mắt Lucas. Quái vật thứ tư – hình dạng hộp sọ ghép từ nhiều đầu người, gào rú, rồi nổ tung.
Chỉ còn một sinh vật – to nhất – đứng chặn trước sân khấu. Toàn thân nó là mạng lưới dây thần kinh phát sáng, tựa như bản đồ ký ức não người khổng lồ. Trên các nút thần kinh đó, có vô số mắt – mỗi mắt đều... là mắt của Claire và Lucas.
Số 0 bước xuống một bậc.
– “Đó là kết tinh ký ức của các người. Cái còn sót lại từ mọi thứ các ngươi đã quên, cố quên, và không muốn nhớ. Hãy nhìn nó đi. Nó là ‘sự thật’ của các người.”
Claire nhìn Lucas.
– “Anh còn đạn không?”
– “Không. Nhưng còn em.” – anh nở một nụ cười mệt mỏi.
Claire rút súng lục ra, đặt Leica vào bao, hít sâu.
– “Vậy để em chụp bức ảnh cuối.”
Cô bước về phía sinh vật, ngắm kỹ — thấy trong mỗi mắt là một cảnh ký ức: lần đầu Lucas ra chiến trường, lần Claire học nhiếp ảnh với cha, lần họ trốn chạy ARCADIA... và cả những khoảnh khắc không ai khác từng thấy.
Claire giơ máy ảnh lên.
– “Chúng tao không cần quên để sống. Tao giữ mọi thứ — kể cả sai lầm — vì đó là cách sống thật.”
FLASH.
Ánh đèn cuối cùng của Leica nổ ra, chói loà. Toàn bộ sinh vật vỡ thành các đường sáng, như bản đồ não bị gỡ từng kết nối. Claire gục xuống.
Số 0 lùi lại, mặt nạ nứt đôi.
– “Tốt. Rất tốt. Nếu các ngươi giữ được ký ức mà vẫn không phát điên... các ngươi xứng đáng là... cánh cổng.”
Dưới chân hắn, sàn giảng đường bắt đầu rạn nứt. Một ánh sáng xanh tím từ bên dưới chiếu lên — không gian vặn xoắn, tạo thành một cánh cổng dị giới, xoay tròn như bão từ. Hàng trăm ký ức không hoàn chỉnh bay quanh đó như côn trùng ánh sáng.
– “Từ đây, thế giới thực không còn là duy nhất. Các ngươi đã mở đường.” – Số 0 nói, rồi tự buông mình vào hố xoáy.
Claire và Lucas lảo đảo. Tòa trường bắt đầu sụp đổ.
Lucas kéo Claire chạy khỏi giảng đường. Ngoài kia, trời vẫn đang tuyết. Nhưng bầu trời có một vệt rách — rộng như vết cắt xuyên chiều. Phía bên kia, họ thấy... một thành phố khác. Không phải nơi họ từng sống. Không phải thế giới này.
Claire nhìn Lucas:
– “Chúng ta vừa mở... một địa ngục ký ức.”
Lucas siết súng.
– “Và giờ phải đi vào nó.”