KÍ ỨC TRẮNG

Chương 11: Dị Giới Không Có Bản Đồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió thốc ngược lên từ vết nứt không gian, mùi kim loại, điện ozone và... thứ gì đó rất giống mùi da người cháy khét. Claire và Lucas đứng trên mép sàn giảng đường đang vỡ vụn, nhìn xuống xoáy chiều kích bên dưới — nơi mọi đường nét uốn cong như tranh của Escher, và ánh sáng mang màu... không thể gọi tên. Không đỏ, không tím. Nó là ký ức phát sáng.

Lucas không nói gì. Anh giơ tay ra.

Claire nắm lấy, siết chặt.

Cả hai nhảy.

Rồi... im lặng.

Cảm giác rơi vào chiều không thời gian khiến dạ dày xoắn lại. Claire nghe tiếng thở của chính mình chậm lại như tua chậm phim. Mắt cô mờ dần. Không vì mệt, mà vì ký ức đang bị hút dần ra. Cô thấy vụn mất hình ảnh em gái, ảnh cha mẹ, rồi... cả khuôn mặt của chính mình trong gương cũng bắt đầu vỡ.

Nhưng họ rơi xuyên qua — và va vào nền cứng.

Mặt đất bên dưới là kính đen, dày như băng, phản chiếu chính xác nhưng bị méo theo từng bước chân. Trên đầu, bầu trời không có sao, chỉ có các mảnh ký ức lơ lửng – ảnh đám cưới, ảnh lớp, ảnh siêu âm, ảnh thẻ – trôi như xác con sứa trong đại dương ký ức khổng lồ.

Trước mặt họ là một thành phố.

Không phải thành phố như bình thường. Các toà nhà nơi đây không cố định – mỗi khi ai đó đi ngang, hình dạng của kiến trúc sẽ biến đổi theo ký ức người ấy: có toà nhà hoá lâu đài cổ, có cái là bệnh viện, có cái hoá thành lớp học. Càng nhiều người đi qua, toà nhà càng vỡ vụn vì không biết mình là gì.

Claire ngước lên. Một bảng quảng cáo ảo đang chạy thông điệp:

"THIẾU KÝ ỨC? CHÚNG TÔI CÓ THỂ CUNG CẤP!
CHỈ VỚI 100 TOKEN, NHẬN NGAY 1 BẢN THÂN MỚI."
TRUNG TÂM GIAO DỊCH DANH TÍNH – QUẢN LÝ BỞI MẶT NẠ

Lucas siết súng, khẩu MP7 đã cạn đạn, giờ chỉ còn như một món đồ nghi thức.
– “Đây là tầng hai của Phân Mảnh. Dị giới giữa sống và quên.”

Một người đàn ông vô danh đi ngang qua họ, mặc suit màu bạc. Không có mặt. Không phải đeo mặt nạ – mà là không có mặt thật. Đầu ông ta trống rỗng, chỉ có một màn hình LED nhỏ hiển thị: “ĐANG TẢI DANH TÍNH... 23%.”

Claire rùng mình.
– “Người này đang bị xóa?”

Lucas gật.
– “Không, đang được tạo mới. Tức là... danh tính cũ đã bán rồi. Đang chờ gắn vào cái khác.”

Một đứa bé gái tóc bạch kim đi ngang, mắt cô bé là gương, phản chiếu Claire trong bộ váy trắng ngày tang lễ. Cô bé thì thầm:

“Chị đã quên mất em thật rồi, phải không? Em là ai trong chị?”

Claire run lên. Nhưng Lucas kéo tay cô:

– “Đừng trả lời. Chúng muốn ký ức. Nói ra là mất thật.”

Họ băng qua quảng trường trung tâm. Ở giữa, có một tượng đài bằng xương người, xếp thành hình... một não người khổng lồ. Trên trán có logo quen thuộc: mặt nạ ba mặt.

Dưới chân tượng đài là cổng vào Trung Tâm Giao Dịch Danh Tính.

Một hàng dài người — hoặc cái gì từng là người — đang đứng đợi. Mỗi cá thể đều cầm trên tay một bản ký ức, có thể là nhật ký, ổ cứng, ảnh phim, hoặc... một cục thịt đang thoi thóp – có nhịp tim. Họ xếp hàng để đổi lấy danh tính mới, hoặc trả lại thứ không muốn nhớ.

Một loa giọng nữ vang lên:

“Xin mời người tiếp theo. Trình ký ức. Chọn bản thể. Chúng tôi không hoàn lại bản cũ.”

Lucas kéo Claire sang lối đi phụ.

– “Ta phải vào bên trong trung tâm. Theo dữ liệu từ ARCADIA, lõi ‘KÍ ỨC TRẮNG’ gốc được ẩn tại tầng 3 của Trung tâm – gọi là ‘Tầng Phân Mảnh Gốc’. Ở đó, tất cả ký ức bị xóa từ các thế hệ học sinh, ký chủ và người thường... bị nén vào một cỗ máy. Và có thể... thứ ấy đã thức tỉnh.”

Claire gật, mắt cô bắt đầu đỏ.
– “Em... em không còn nhớ mặt em gái nữa. Giọng nó. Tên nó. Nó đang biến mất.”

Lucas bối rối.
– “Không được. Em là người giữ ký ức gốc rõ nhất.”

Claire nhìn Lucas, run giọng:
– “Anh... tên đầy đủ của em là gì?”

Lucas lặng người. Anh... cũng không nhớ. Dù biết anh từng nghe, từng ghi lại. Nhưng giờ, cái tên ấy như bị bôi trắng.

Một tiếng cạch vang lên. Một sinh vật từ trên cao rơi xuống: một “Ký Sinh Danh Tính.”

Nó là một sinh vật mảnh, cao như bóng người, thân thể làm từ các ký tự chữ cái – xếp lộn xộn. Đầu nó là hàng loạt tên, liên tục thay đổi như bảng giá chứng khoán. Nó trườn sát lại Claire.

“Cô đã không nhớ. Vậy cô không còn là người giữ ký ức.”
“Tên cô bị trống. Danh tính: không định dạng. Chuẩn bị xoá.”

Nó đưa tay dài chạm vào trán Claire. Cô gào lên.

Lucas hét to, móc con dao găm cất trong ủng, chém thẳng vào tay sinh vật. Từng ký tự vỡ tan, kêu như tiếng thuỷ tinh vỡ hòa tiếng trẻ con khóc.

Con Ký Sinh lùi lại, thét lên:

“Chúng ta là kết quả của việc quên đi. Và con người là loài yếu nhất!”

Nó biến mất.

Claire thở dốc, đầu bốc khói. Trên tay cô – không hiểu sao – xuất hiện một tấm ảnh cháy sém: một bé gái đang cười, đứng cạnh cô gái mặc đồng phục học sinh. Dưới ảnh ghi:
“Alina – 7 tuổi – lớp 1A – Ravenshade.”

Cô bật khóc.

Lucas đỡ lấy cô.
– “Ký ức bị hút đi, nhưng em giữ được cốt lõi. Tấm ảnh là kết tinh. Đừng để mất nó.”

Họ rảo bước tiến sâu vào trung tâm.

Qua nhiều lớp cổng an ninh bằng ánh sáng – nơi phải trả một mẩu ký ức để đi qua – Claire phải tự chích vào tay, lấy một dòng máu dính ký ức để đổi đường. Lucas phải nộp lại ảnh người mẹ, dù anh biết không còn có bản sao nào khác.

Đến tầng ba – Tầng Phân Mảnh Gốc, không còn tường. Không còn nền. Chỉ là một không gian mờ trắng, giữa đó treo lơ lửng một quả cầu sống khổng lồ, hàng triệu mắt – tai – miệng mọc trên bề mặt. Các ký ức dạng sáng trôi quanh nó, bị hút vào.

Claire thì thầm:

– “Đó là ‘KÍ ỨC TRẮNG’. Dạng sống hình thành từ hàng triệu ký ức bị xoá. Nó không có bản thể. Nó là... hậu quả.”

Một giọng thì thầm rỉ rả vang khắp không gian:

“Ta là tất cả những gì con người không muốn nhớ. Và giờ, ta nhớ các người.
Bắt đầu tải ký ức...”

Một vòng xoáy trắng xuất hiện quanh Lucas.

Claire hét:
– “Không! Không được!”

Cô ôm lấy Lucas. Nhưng tay cô chạm phải... không khí. Lucas mờ dần. Biến mất như ký ức chưa từng có.

Chỉ còn Claire.

Cô đứng trong vùng trắng xoá.

Một tiếng nói vang trong đầu:

“Đổi: giữ ký ức, hoặc giữ người. Không thể cả hai.”

Claire nhìn lại bức ảnh Alina – ảnh bắt đầu rách ra từ mép.

Cô hét lên.

– “Tôi không chọn! Tôi giữ hết! Tôi là nhân chứng! Là người chụp! Tôi không giao bất cứ thứ gì!”

Và lần đầu tiên, khối cầu ‘KÍ ỨC TRẮNG’ bị rạn.

Ánh sáng nổ bừng. Một lực xoáy đẩy mọi thứ trở lại thực tại.

Claire gục xuống sàn.

Bên cạnh cô... Lucas nằm bất tỉnh. Nhưng còn sống.

Trên tay anh, lạ thay, có một tấm ảnh mới: Claire, đứng giữa lớp học cũ, ôm lấy em gái Alina.

Và ở phía xa, bên dưới trung tâm, một cánh cửa khác hé mở.

Mặt nạ ba mặt nhìn họ từ bóng tối, và thì thầm:

“Chào mừng... đến với ký ức cuối cùng chưa được ghi lại.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!