Claire tỉnh dậy trên một bề mặt mềm như nhung. Mắt cô mở ra, nhưng xung quanh... hoàn toàn trắng. Không phải trắng của ánh sáng, mà là trắng trơn như một trang giấy chưa từng viết. Không có âm thanh. Không có phương hướng. Không có gì ngoài... chính cô.
Cô ngồi dậy. Dưới tay, mặt đất mềm như đệm, nhưng không phản ứng khi cô chạm vào – không rung, không có trọng lực thật sự. Như đang ngồi giữa ý niệm trống rỗng.
– “Lucas?” – Claire gọi. Tiếng cô vang lên rồi... tan mất. Không vang vọng. Không phản hồi.
Cô bước một bước.
Ngay lập tức, mặt đất dưới chân hiện ra một hành lang, nhưng không hoàn chỉnh – như nét vẽ chì còn dang dở. Các đường viền run rẩy, thiếu chiều sâu. Cô bước thêm bước nữa – bức tường hiện ra. Ba bước – cửa xuất hiện. Bốn bước – có tiếng.
Xoẹt... xoẹt...
Tiếng bút chì vẽ lên giấy.
Claire quay lại. Đằng sau cô là một bản sao chính mình — không mắt, không mũi, chỉ có miệng, đang vẽ cô lên một tấm bảng đen bằng phấn trắng.
“Chị đến rồi. Chị sẽ là người viết ký ức đầu tiên ở đây.”
Claire lùi lại.
– “Mày là gì?”
“Tao là mày, nếu mày chọn quên hết. Tao là bản thể không mang ký ức nào. Tao là cái kết mà mày trốn chạy.”
Cô vung súng lục, bắn. Nhưng viên đạn không xuyên qua không gian. Nó bay rồi tan thành tro giữa không trung.
Lúc ấy, từ xa... Lucas xuất hiện.
Nhưng không như trước.
Lucas đang bị phân lớp: nửa người anh là ký ức cũ – đồng phục lính đặc nhiệm, súng, mặt nạ chống độc. Nửa còn lại... là trẻ em. Một cậu bé 6 tuổi, mặt sợ hãi, mắt mở to.
Claire lao đến giữ anh.
– “Lucas!”
Anh nhìn cô, mắt không còn đồng tử.
– “Claire... anh... nhớ mình từng bị mang đi. Từ trại mồ côi. Một ngày, họ tới và nói: 'Muốn có ký ức đẹp không?'
Anh đồng ý. Và sau đó... không còn gì nữa. Họ nạp cho anh toàn chiến tranh, thù hận và mệnh lệnh. Anh không biết mình là ai nữa.”
Claire ôm lấy đầu anh.
– “Anh không phải công cụ của họ. Anh còn sống. Và... em nhớ tên em rồi.”
Lucas nhìn cô.
– “Nói đi.”
Claire nắm tấm ảnh Alina, giọng run nhưng rõ:
– “Em là Claire Varela. Em gái em tên Alina. Mẹ em tên Ruth. Cha là Daniel Varela. Chúng em từng sống ở phía Nam Lirenthia – trước khi ngọn lửa thiêu rụi nhà.”
Lập tức, không gian xung quanh nổ ra ánh sáng.
Một cơn chấn động tâm trí làm Claire choáng váng. Bầu trời trắng... bắt đầu hiện hình.
Một lớp học cũ kỹ, bục giảng gãy chân, bảng xanh phấn còn vết chùi. Nhưng các học sinh ngồi bên trong không có đầu. Tất cả đang cầm sách, lật từng trang, không chữ.
Lucas nhìn quanh:
– “Đây là ký ức của người đầu tiên... bị xóa tên.”
Trên bảng đen ghi:
"Phòng Lưu Trữ Sơ Khai – Nơi Ký Ức Chết Không Ai Ghi."
Claire bước lên bục giảng. Một cuốn sổ cũ nằm đó, tự lật. Trong đó chỉ có một dòng viết nguệch ngoạc:
“Ngày tôi bị xoá, tôi đã quên vì sao mình tồn tại.”
Claire lật thêm.
“Không ai nhớ tên tôi. Không ai viết lại sự tồn tại tôi từng có.
Nhưng... nếu một ai đó còn nhớ, tôi sẽ sống lại – với hình dạng bất kỳ.”
Đúng lúc đó — mọi học sinh không đầu quay mặt về phía Claire. Từ cổ họ, từng luồng khói đen trào ra, quấn thành một hình thể cao hơn 3 mét: “Người Không Từng Tồn Tại.”
Nó là tập hợp của hàng nghìn nét phác dang dở – chân chưa hoàn, tay mờ nét, mặt không tên. Mỗi khi nó di chuyển, cả căn phòng rung lên như một bức tranh chưa tô màu bị nhào nát.
Nó gầm lên bằng trăm giọng một lúc:
“Ngươi... đã viết lại ta.
Giờ... NGƯƠI PHẢI NHỚ TA, HOẶC CHẾT VÌ SỰ TỒN TẠI CỦA TA!”
Nó lao đến. Lucas hét:
– “Nó không phải quái vật! Nó là kết quả của sự lãng quên tuyệt đối! Nếu em không gọi tên nó... nó sẽ mãi đuổi theo!”
Claire siết Leica, giơ lên. Trong đầu cô, tên gọi bật ra:
– “Tôi gọi ngươi là Thứ Đáng Ra Không Bị Quên! Và ký ức này — tôi viết lại! BẰNG ÁNH SÁNG!”
FLASH.
Cô bấm máy.
Ánh sáng trắng từ Leica không chỉ chiếu sáng sinh vật, mà còn chiếu rọi trong ký ức chính nó.
Hình ảnh hiện lên – một cậu học sinh, bị quên tên do cha mẹ đổi giấy khai sinh. Trở thành thử nghiệm đầu tiên. Không ai nhớ cậu từng sống. Không hồ sơ. Không ảnh. Không nỗi đau nào ghi nhận.
Claire bật khóc:
– “Em xin lỗi. Em nhớ tên em. Nhưng thế giới lại quên em... trước.”
Sinh vật dừng lại.
Nó tan thành mưa ký ức, rơi thành dòng chữ mới trên bảng:
“Tôi là... Ilias. Tôi từng là người.”
Lucas thở dốc.
– “Claire... em đã... ghi lại ký ức đầu tiên chưa từng được viết.”
Claire nắm tay anh.
– “Chúng ta phải đến căn phòng cuối cùng. Nơi tất cả bắt đầu.”
Cánh cửa phía cuối lớp học mở ra. Trong đó, một hành lang tràn ánh sáng xanh lục, như mạch máu sống.
Phía cuối... có một cái tên khắc trên cửa gỗ:
"Dự Án KÍ ỨC TRẮNG – Phòng Sáng Lập – Tiến sĩ A.S. RAHEM."
Lucas khựng lại.
– “Rahem... là người đưa anh vào chương trình. Người anh tưởng đã chết 10 năm trước.”
Claire gật.
– “Và giờ, chúng ta sẽ đối mặt với ông ta – hoặc với ký ức còn lại của ông ấy. Và cả... sự thật.”
Cô đẩy cửa.
Ánh sáng bùng lên.