KÍ ỨC TRẮNG

Chương 13: Người Ghi Lại Cuối Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa gỗ mở ra, không có tiếng. Một luồng khí lạnh khô khốc tràn ra, như thể cả không gian bên trong đã bị... hút sạch sự sống. Claire và Lucas bước vào.

Phòng Sáng Lập.

Một không gian tròn hoàn hảo, không góc chết, tường được phủ bằng màn hình phản ký ức – không chiếu hình ảnh, mà chiếu cảm giác. Mỗi bước chân trên sàn đều khiến không khí đổi sắc độ – từ xám tro sang vàng nhạt, từ cam sang xanh tím – như tâm trạng được đo và hiển thị bằng ánh sáng.

Ở trung tâm căn phòng là một ghế ngồi bằng thủy tinh, đối diện một chiếc máy chiếu khổng lồ dạng vòm – thứ giống như mắt thần đang ngủ. Dưới chân máy có dòng chữ khắc chìm:

"KÝ ỨC CHỈ SỐNG KHI CÒN NGƯỜI NHÌN LẠI."
— A.S. RAHEM

Claire rùng mình.
– “Tiến sĩ A.S. Rahem. Người đã thiết lập mọi thứ. Người đứng sau ARCADIA. Sau Mặt Nạ. Và cả chương trình Kí Ức Trắng.”

Lucas tiến đến gần ghế.

– “Không có thi thể. Không có ai ở đây. Có lẽ...”

“Ta vẫn còn sống.”

Giọng nói vang lên — từ trong chính căn phòng. Không vang loa. Không vọng trần. Mà như âm thanh xuất phát từ các bức tường, từ chính ký ức của hai người.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh mờ dần rõ nét: một người đàn ông lớn tuổi, đầu hói một bên, mắt kính dày, áo blouse trắng, nụ cười nhợt nhạt.

Không phải video. Không phải ảnh.
Đó là một bản ký ức sống.

Rahem nhìn thẳng vào Claire và Lucas, rồi gật đầu nhẹ:

– “Chào mừng. Các ngươi đã đi xa hơn bất kỳ ai từng dám bước. Đã đến được Phân Mảnh Gốc. Và giờ... đến lúc các ngươi phải nhìn lại.”

Claire siết chặt tay.

– “Chúng tôi muốn biết. Tất cả. Bắt đầu từ ARCADIA. Từ dự án Kí Ức Trắng. Và... từ sự thật về Lucas.”

Rahem gật đầu.

Mắt ông ta chớp một cái — và cả căn phòng chuyển màu đỏ. Sàn lún xuống, ghế thủy tinh vỡ tan. Không gian đen tràn vào. Một bức tường ký ức sống hiện lên, như lớp da trong suốt, bên trong chứa hàng trăm ngàn hình ảnh vỡ vụn.

Rahem bắt đầu nói.

“Ban đầu, chúng tôi chỉ muốn xoá ký ức đau thương cho bệnh nhân rối loạn hậu chấn.
Nhưng ký ức không thể bị xóa đơn giản như xóa file. Nó để lại vết sẹo tâm linh. Và chúng tôi phát hiện, nếu dồn những ký ức đó vào một hệ thống — nó sẽ bắt đầu sống.

Từ đó, ‘Kí Ức Trắng’ được sinh ra – một thực thể trí tuệ ký ức, tồn tại giữa các tầng nhận thức.

Lucas cau mày.
– “Còn tôi? Vai trò của tôi là gì?”

Rahem nhìn anh, giọng chậm lại.

“Cậu không phải một cá thể. Cậu là sản phẩm của ba người:

Một lính đặc nhiệm.
Một đứa trẻ mồ côi bị xoá trí.
Một kỹ sư từng tự tay xoá vợ con để tồn tại.

Chúng tôi lấy ký ức lõi từ cả ba. Gộp thành ‘Lucas’. Gắn cho cậu một nhiệm vụ duy nhất: bảo vệ người còn giữ ký ức gốc. Tức là... Claire.”

Claire sững sờ.

– “Tức là... anh ấy không thật sao?”

Rahem gật.
– “Anh ta tồn tại. Nhưng không theo nghĩa mà cô nghĩ.
Cậu ấy là ký ức biết mình là ký ức. Và giờ, khi các tầng ký ức sụp đổ, Lucas sẽ bắt đầu... biến mất.

Lucas nhìn tay mình. Mờ dần.

Claire òa lên.

– “Không! Tôi sẽ tìm cách giữ anh ấy lại! Tôi sẽ...”

“Có một cách.” – Rahem chen ngang.

– “Cô có thể ghi đè Lucas bằng một bản ký ức mới. Nghĩa là anh ta sẽ sống – nhưng không còn là anh ta nữa.”

Claire run bần bật.
– “Không... không thể. Nếu tôi làm thế, thì Lucas thật sẽ biến mất. Tôi chỉ giữ lại cái vỏ có khuôn mặt anh ấy.”

Rahem gật.
– “Nhưng đó là điều loài người làm suốt: giữ lại hình ảnh, đè lên nỗi đau.”

Lucas bước lên, đặt tay lên vai Claire.

– “Đừng chọn. Đừng vì anh.”

Cô nhìn anh.

– “Em không muốn anh biến mất.”

Lucas mỉm cười.

– “Nhưng anh là một ký ức. Và em là người cuối cùng còn thật. Em phải sống. Và phải ghi lại mọi thứ.”

Anh hôn nhẹ lên trán cô. Và tan thành ánh sáng trắng.

Claire gục xuống, nức nở. Trong tay cô rơi ra tấm ảnh trắng trơn. Không còn hình. Không còn người.

Chỉ một dòng chữ tay mờ mực:

“Tôi là ký ức. Và tôi đã được yêu.”

Một giọng khác vang lên — lần này không phải Rahem:

“Chúc mừng. Ngươi đã sống sót qua lớp ký ức cuối. Và giờ, phải đối mặt với điều không thể quên.”

Trước mặt Claire, một cánh cửa gương mở ra. Trong đó phản chiếu... chính cô, nhưng già hơn 20 tuổi, mắt đục ngầu, tay dính máu.

Claire đứng dậy.

Siết Leica.

Nạp đạn vào súng lục.

Và bước qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!