KÍ ỨC TRẮNG

Chương 2: CỬA SỔ KHÔNG BÓNG NGƯỜI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang cố phác lại khuôn mặt bạn – nhưng nó luôn bỏ quên con mắt.”
— Trích nhật ký bị cháy sém của Ellie Rown, tháng 9 năm 1996.


1. Mùi lạnh của đá

Tiếng gió rít qua mái ngói vỡ nát đã lùi xa phía sau lưng. Lucas Tran đẩy cánh cửa gỗ mục của ngôi nhà gạch sẫm màu. Bản lề rên rỉ như tiếng kim loại kêu than. Claire Voss bước sát bên anh, cổ máy ảnh Leica đung đưa, khẩu Glock 26 ẩn sau cánh tay trái, đèn pin Maglite hắt luồng sáng vàng lợt lên những bức tường phủ mạng nhện.

Bên trong là hành lang hẹp ngập mùi ẩm mốc và gỗ mục. Mỗi bước chân dội vang theo vô số tiếng vọng méo mó – cứ như dưới sàn có hàng trăm căn phòng rỗng dội lại tiếng của họ.

Lucas đặt hai ngón tay lên tai nghe, thì thầm:
– “Trung tâm, đây là Alpha‑One. Nghe rõ trả lời.”

Im lặng. Chỉ có tiếng soạt soạt của sóng nhiễu – rồi tắt hẳn.

Claire lia đèn dọc tường. Các vòng tròn đồng tâm phủ kín bề mặt, ở giữa mỗi vòng là một con mắt không tròng, vẽ bằng thứ bột mịn màu trắng ngà. Cô chụp vội mấy tấm, đèn flash đan chéo với tia đèn pin.

– “Bột phấn… có mùi giống thạch cao, nhưng…” – Claire đưa ngón tay chạm nhẹ, sắc mặt tái đi – “…nhiệt độ nó lạnh như đá.”

Lucas cúi xuống quan sát. Từ bột phấn, hơi lạnh bốc lên thành màn sương nhỏ, len vào da thịt như kim châm. Anh chạm nhẹ găng tay, nhưng cảm giác lạnh xuyên qua cả lớp Kevlar. Đằng sau, cánh cửa gỗ đóng sập với tiếng động khô khốc.

“Cạch!”

Cả hai quay lại. Cửa khóa. Không then. Không tay nắm.

Lucas vỗ nhẹ báng súng, liếc Claire:
– “Không cửa ra. Tiến sâu.”
Claire gật, tim đập dồn dưới ngực áo ôm sát. Đừng run, máy quay đang mở, cô tự nhắc, xoay máy sang chế độ quay hồng ngoại.


2. Một bức thư không gửi

Cuối hành lang là phòng khách bỏ trống. Ghế bành phủ vải trắng, bàn trà vỡ đôi. Trên tường treo khung ảnh sứt sẹo, bên trong là tấm bưu thiếp dán chéo, mặt giấy ngả vàng:

Gửi Ellie,
Nếu em bước qua cánh cửa ấy, đừng nhìn lại. Phòng trắng không có ký ức – nhưng nó sẽ ăn ký ức của em.
— M.

Lucas rút tấm bưu thiếp nhét vào ngăn áo giáp. Claire liếc:
– “M là ai?”
– “Chúng ta sẽ hỏi khi tìm thấy anh ta… hoặc điều đó.” – Lucas đáp khẽ.

Một nhịp im lặng. Ở góc phòng, chiếc tivi CRT cũ tạch một tiếng rồi bật sáng, tự động chuyển kênh. Màn hình đen hiện lên hàng chữ xanh nhấp nháy:

CHANNEL 0 – MUỐN QUÊN HAY MUỐN NHỚ?

Lucas chĩa FN‑SCAR vào màn hình; Claire nhấc máy quay.

Tivi chuyển hình: Claire đang livestream trong nhà nghỉ đêm qua. Cô trong video bật khóc, gọi tên Lucas – “Help me!” – rồi khuôn mặt cô xoắn vặn, kéo dài thành hình méo mó trước khi tắt phụt.

Tấm kính màn hình lập tức nứt thành mạng nhện.

– “Nó phát lại đoạn không hề công khai.” – Claire lùi lại, hơi thở trắng phả ra. – “Chỉ mình em lưu bản gốc…”

Lucas kéo cô bên cạnh:
– “Có thể đây không phải phát lại.”

Anh đưa tay chạm mặt kính. Một giọt sương đọng trên màn hình – nước mắt. Kính tivi… đang khóc.

Bỗng cửa hầm dưới sàn phòng khách bật mở.


3. Dưới tầng âm

Nấc thang gỗ dẫn xuống đường hầm gạch phủ sương mù. Ánh đèn Maglite soi thấy hai dãy hành lang song song, ngã ba liên miên như mê cung. Trên tường rải rác những tờ giấy cũ ghi dòng chữ “FORGET” lẫn “REMEMBER”, bị dính bằng kẹo cao su khô cứng.

Tiếng bước chân vang từ xa – nhưng không phải đôi. Claire lắng nghe: bốn nhịp chân cùng lúc, không theo tiết tấu con người. Lucas ra hiệu im lặng, đưa súng lên, rọi đèn nhìn quanh góc.

Ở khúc rẽ thứ ba, một cánh tay thò ra từ bức tường, vặn xoắn như cao su sống. Ngón tay dài ngoằn ngoèo, quặp móng nhọn cào vào gạch két két.

Claire suýt hét, máy ảnh rung bần bật. Lucas bắn một loạt ngắn. Đạn nổ chói tai, nhưng viên đầu tiên chạm tường vỡ nát – bức tường không thủng, cánh tay tan biến như ảo giác.

Đèn pin chập chờn. Hành lang phía trước đột ngột dài ra, lối sau họ khép hẹp lại như cổ chai.

Trên trần, dòng chữ trắng loang hiện dần:

PHÒNG TRẮNG Ở CUỐI KÝ ỨC.

Mặt đất rung nhẹ. Tiếng thì thầm hòa lẫn tiếng nước nhỏ giọt:

“…Muốn quên… hay muốn nhớ…?”

Lucas bật đèn hồng ngoại gắn trên súng. Trong quang phổ nhiệt, hàng chục vệt lạnh âm độ bò dọc tường, hình thù giống người nhưng không xương. Những hình nhân màu đen bò ngang trần, không đầu, kéo theo đuôi sương trắng.

– “Mục tiêu đa hình thái, nhiệt độ âm. Giữ vị trí vỏ trong!” – Lucas gằn.

Claire nuốt khan. Cô bật Leica, đổi sang chế độ chụp liên tiếp. Flash loé liên tục, mỗi lần chớp sáng là hình nhân trên trần co rút lại, như sợ ánh chớp.

Lucas bắn đạn ánh sáng chói (flashbang gắn đèn xenon). Một luồng trắng loé ra, bóng đen rít lên như thép cà kính, rồi rút vào vách.

Khoảnh khắc ấy, tường bên trái bật mở thành khung cửa ánh sáng.

Ở bên kia: Phòng Trắng.


4. Phòng không đường ra

Căn phòng vuông vức, tường – trần – sàn đều phủ lớp vật liệu phản quang trắng toát. Nhưng thứ trắng này không phản chiếu họ, mà phản chiếu những… phiên bản khác của họ.

Lucas nhìn thấy chính mình – nhưng mặt đầy vết sẹo lạ, tay không súng. Claire thấy bản thân trong áo bệnh nhân, đôi mắt trống rỗng, mái tóc dài bết máu.

Cả hai bản thể song song dán mặt lên tường kính, gõ cộp cộp.

Bỗng cửa đóng sầm, căn phòng liền thu hẹp. Tường dịch chuyển, ép sát dần.

Một âm thanh khàn đục vang từ loa ẩn trong trần, giọng nam – hoặc nữ – không rõ:

“Các ngươi đã mang nhớ vào chốn quên. Hãy đổi ký ức lấy lối ra.”

Sàn nhà tách làm hai. Ở tâm, bệ đá đen nhô lên, trên đặt chiếc đồng hồ bỏ túi mở nắp. Kim giây quay đảo ngược. Mỗi vòng kim, tường thu lại một gang tay.

Lucas chĩa súng lên loa:
– “Ta không đổi. Trả người và ký ức chúng ta!”

Tiếng cười vang vọng. Trên tường hình phản chiếu Lucas đột ngột nổ tung: thân thể giả tan thành mây bụi trắng. Bụi bám vào da Lucas, bỏng rát như axit lạnh. Anh lùi lại, rít lên.

Claire lao tới, mở túi y tế lấy băng gạc ép lên cổ tay Lucas. Da anh tái xám, nhưng vết bỏng không chảy máu, chỉ tróc những vảy trắng như phấn.

Kim đồng hồ đảo chiều lần nữa. Tường sát thêm.

Claire thở gấp, nhận ra chữ khắc trên nắp đồng hồ: “E.R. – 17”. Cô mím môi:
– “Ellie Rown… cô ấy là chìa khóa.”

Cô nhấc đồng hồ. Tức thì một dải ký ức tràn vào mắt: hình ảnh Ellie ngồi trong căn Phòng Trắng này, đối diện một bóng đen đội mặt nạ cháy khét, nghe giọng nói: “Quên đi đau đớn, ta giữ hộ.

Cảnh chuyển: Ellie rút dao cứa cổ mình, máu bắn lên tường nhưng lập tức biến thành phấn trắng. Cô gục, mắt mở trừng, hỏi lặp: “Tôi… là… ai?

Claire rùng mình ném đồng hồ xuống. Căn phòng rung lắc, tường dừng lại, nhưng trần nhà bắt đầu đổ tuyết… tuyết màu trắng vẩn đục.

Lucas bắn vào trần. Đạn chìm trong tuyết, không tiếng va. Anh kéo Claire:
– “Phá tường! Dùng ký ức Ellie – Đây là phòng cách ly ký ức, tường phản quang những gì ta sợ quên nhất.”

Claire chụp máy ảnh, bật flash thẳng tường. Hình phản chiếu lóe thành mờ, trong tích tắc lộ ra khe nứt. Lucas đặt thuốc nổ dẻo C‑6, kích hỏa.

ẦM!
Khói trắng lùa ra. Tường vỡ, để lộ cầu thang thép xoáy đi xuống hố sâu phủ bóng đêm.

Tuyết phấn ngừng rơi. Đồng thời, giọng loa rền vang, lần đầu lộ chút cuống quýt:

“Ký ức bị đánh cắp sẽ ăn chính kẻ cắp. Lùi lại… hoặc quên mãi mãi!”

Lucas tra băng đạn mới:
– “Chúng ta sẽ lấy lại ký ức. Và đốt sạch nơi này.”

Anh nhảy xuống bậc thang. Claire quay ống kính theo, miệng khẽ:
– “Ellie, nếu cậu còn nghe được… chúng tôi đang tới.”

Ánh đèn Maglite biến thành một chấm sáng độc nhất trong giếng xoáy.

Trên tường Phòng Trắng, hai hình phản chiếu họ tan thành bụi – nhưng dưới đáy giếng, có hai hình mới lắp ghép lại, cười nhoẻn sau lưng họ.


5. Thang xoáy đến hư vô

Bậc cuối cùng dẫn ra đường hầm đá vôi trần thấp, cúi đầu mới đi nổi. Hai bên phủ rễ cây khô cắm vào tường, như gân mạch của đất. Sàn ướt sũng, nước đen đặc quánh, bốc mùi kim loại. Claire bật đèn pin tia cực tím: dưới ánh tím, ký tự cổ Lochlann phát sáng nhờ chất huỳnh quang tự nhiên:

“Lối về nhà – phải quên tên mình.”

Lucas thì thầm:
– “Ngôn ngữ Celtic cổ. Ai dùng thứ này ở Bắc Âu?”
Claire đáp:
– “Không ai. Trừ khi… ngôi làng này được xây bởi kẻ không thuộc vùng đất.”

Họ tiến, tiếng giày bì bõm trong nước. Phía trước, ánh sáng mờ xanh trồi lên – khoang hang thạch nhũ rộng như thánh đường. Giữa khoang: cột thủy tinh cao ba mét, bên trong lơ lửng một chiếc giường bệnh.

Trên giường, Ellie Rown, tóc bạc phất phơ trong nước lỏng ánh sữa. Miệng cô mở nhưng không bọt khí, mắt nhắm hằn quầng thâm. Toàn thân bị hàng chục sợi cáp trắng đâm vào da, dẫn đến bức tường sau – nơi gắn hệ thống máy phát tia ký ức (Memory-Luminescence Reactor) chạy bằng tinh thể lạ.

Claire bước lên, đưa tay chạm thủy tinh. Lạnh tê. Cô nhận luồng ký ức lướt qua: hàng trăm người trẻ từng ngủ trong bồn, bị bóc tách ký ức đau thương, biến thành bột phấn trắng cung cấp cho các nghi thức trên làng.

Lucas tháo dây kẽm, đặt mìn hẹn giờ quanh chân cột thủy tinh:
– “Phải kéo cô bé ra trước khi nổ. Nhưng kéo ra, dòng chất lỏng tràn, có thể hòa chúng ta thành phấn.”

Claire cắn môi, nhìn Ellie:
– “Cô ấy chưa chết. Bộ não còn hoạt động alpha nhẹ.”
– “Ta có chưa đầy năm phút.”

Lucas đưa dao cắt dây cáp; Claire lên rãnh súng Glock, sẵn sàng bắn đỡ nếu… thứ gì đó xuất hiện.

Tiếng loa phóng từ vách hang, lần này rõ rệt – giọng đàn ông già nua:

“Khi một người đủ tuyệt vọng, họ sẵn lòng đổi mọi ký ức lấy nỗi trống rỗng. Nhưng các ngươi lại khơi ký ức lên… Vậy hãy nhớ phần còn lại cho họ!”

Nước lỏng bên trong cột thủy tinh bắt đầu sủi bong bóng đen, xoay xoắn như xoáy nước. Màn nước tách ra, hiện hình quái nhân không mắt, khổng lồ, da trắng như phấn, miệng rộng cười toác.

Nó xoay mặt về phía Claire. Miệng mở, phát tiếng hét im lặng – sóng siêu âm khiến kính camera nứt rạn, màn hình Leica nhiễu nhoẹt.

Lucas bắn loạt dài; đạn xuyên chất lỏng, không tác dụng. Quái nhân vươn tay, cánh tay tách thành chuỗi khớp rắn dài quật xuống. Lucas đỡ bằng tấm khiên titan rút từ ba lô, vẫn bị hất văng ba mét, lăn xuống vũng nước đen.

Claire hét to, Flash Leica lia thẳng mặt quái nhân. Ánh sáng ma lực khiến vật thể chựng lại nửa giây. Cô thừa cơ bắn hai viên đạn bạc đặc, nén trong ổ đạn khắc rune trừ tà – xuyên qua tròng miệng quái nhân, vỡ thành bụi bạc.

Quái nhân gào vô thanh, thân hình rạn nứt. Nhưng mảnh vụn văng ra hóa thành vô số bóng đen nhỏ bò khắp sàn đá.

Lucas bật dậy, máu rỉ dưới hàm giáp. Anh kéo Claire lùi:
– “Kế hoạch B.”
Anh cắm dây kích mìn hẹn giờ 30 giây.

Claire đập vỡ kính thủy tinh bằng báng Glock. Nước sữa tràn như thác, cuốn chân cô. Lucas lao vào, kéo Ellie lên khỏi giường. Nước ngập gối, lạnh buốt như ammoniac.

10 giây.
Quái nhân dồn hình lại, hợp thành khối sương trắng ôm lấy cột, cố vá vết vỡ.

5 giây.
Lucas vác Ellie, mở pháo khói lân tinh ném xuống nước. Khói tím cuộn lấy quái nhân.

2 giây.
Cả ba lao ngược đường hầm.

“BOOOOM!”

Áp lực xô ngã họ. Khói bụi, nước sữa, mảnh thủy tinh, thân rễ cây nổ tung, đẩy luồng gió trắng quét cả hành lang.


6. Khoảnh khắc khuyết ký ức

Khi tiếng nổ lắng dần, chỉ còn tiếng nước tí tách. Lucas quỳ kiểm tra mạch Ellie. Yếu nhưng đều. Da cô xám tro, môi tím, nhưng mí run nhẹ – cô còn sống.

Claire run rẩy vuốt tóc ướt khỏi mặt Ellie, đặt máy ảnh sang bên, bật quay trực tiếp (offline):
– “Ellie, nghe tôi nói… tôi là Claire. Chúng ta sẽ đưa cô ra…”

Ellie mở mắt – con ngươi trắng xoá. Cô thốt ra hai từ nức nở:
– “…Không… Trắng…”

Rồi cô ngất lịm.

Lucas bó tay. Anh lục ba lô lấy xi lanh adrenaline, tiêm miếng nhỏ kích tim. Không phản hồi. Anh nhìn Claire:
– “Chúng ta cần yểm trợ y tế. Nhưng đường liên lạc…”
– “…bị cắt. Em biết.” – Claire nuốt nước bọt.

Cô nắm tay Lucas:
– “Nhưng còn lại bao nhiêu nạn nhân nữa nằm trong mớ hành lang kia? Và… thứ đó không chết.”
Lucas trầm giọng:
– “Chúng ta vừa thổi tung lò phản ứng ký ức. Cả hệ sẽ sụp. Nhưng đúng, nó chưa chết. Ta phải ra ngoài trước khi cấu trúc đường hầm tự sập.”

Anh bế Ellie, còn Claire giương súng canh hậu. Cả ba hướng lên cầu thang xoáy vừa sập gần nửa. Trong bóng tối sau lưng, tiếng thì thầm vang lại:

“Nhớ… nhớ… NGỦ QUÊN… ngủ quên…”


7. Bước ra màn sương

Lên đến Phòng Trắng, họ thấy cánh cửa tường gãy toác; hầm hành lang sau lưng sập xuống, chặn luồng quái nhân. Tuyết phấn dừng rơi, chuyển sang chảy ngược lên trần như băng dính hút ngược.

Lucas đạp đổ mảng tường, mở lối ra lại ngôi nhà gạch. Bất ngờ, hành lang lúc đầu đổi dạng: tươi mới, tường sơn xanh lam tinh tươm, không một vòng tròn phấn. Trên bàn trà đặt ấm nước nóng hổi, trong không gian thoang thoảng mùi trà bạc hà.

Claire sững. Lucas hạ súng, mắt hằn ngờ vực.

Từ bếp bước ra người phụ nữ trung niên mặc tạp dề, tóc bạc rối, ôn tồn:
– “Các cháu về rồi. Đi đường xa chắc mệt. Ngồi uống trà cho ấm.”

Lucas lia súng:
– “Bà là ai?”
– “Ta? Chủ nhà này, từ năm 1943 đến giờ. Gọi ta là Bà Mavon.

Bà mỉm cười, nhưng đôi mắt… trống trơn. Không tròng, không lòng đen. Bà bưng khay trà, đặt xuống bàn, rót ba chén.

Ellie rên khẽ trong tay Lucas, mắt hé. Claire thấy bàn tay Ellie co giật khi mùi trà phả tới.

Claire nâng máy ảnh, thì… máy tắt nguồn. Pin 100 % biến mất. Leica trở thành vật chết.

Lucas nhìn quanh – đồng hồ tường quay ngược, kim giây đảo vù vù. Ngoài cửa sổ, khung cảnh Ravenshade ngập tuyết trắng nhưng tuyết đổ… lên trời.

Bà Mavon chớp mắt, giọng khẽ như ru:

“Người ta đến đây để quên đi tổn thương. Nhưng các cháu kéo tổn thương trở về. Ký ức không thích bị đánh thức. Nó sẽ đòi nợ.”

Bóng bà dịch chuyển – không qua bước chân – từ sát bàn tới trước mặt Lucas chỉ trong một khung hình. Bàn tay bà đặt lên Ell

ie, da xám trắng của cô gái sôi bọt.

Lucas lùi, nhưng chân dính xuống sàn như đầm lầy phấn. Claire giãy, tay súng kẹt cứng trong không khí như bị xiềng.

Bà Mavon thủ thỉ:
– “Trao cô bé đây, và các cháu sẽ lãng quên cơn ác mộng này. Bằng không… Braven sẽ nhớ từng mảnh đời các cháu đánh rơi.”

Lucas nghiến răng:
– “Không đời nào.”

Anh cắn rách môi, nếm máu nóng – ký ức đau đớn vật lý phá khóa ảo ảnh. Chân anh nhúc nhích, súng vung lên, bóp cò. Đạn xuyên thủng vai bà Mavon – nhưng lỗ thương tích phun bụi phấn trắng, rồi khép lại như chưa từng có.

Claire rít lên, móc *ảnh Polaroid từ túi. Tấm ảnh chụp mặt quái nhân vô mắt ở hành lang. Cô ép ảnh vào trán bà. Bức ảnh bốc cháy, ánh lửa xanh nhảy múa, mặt bà Mavon méo xoắn, mắt lóe tia đỏ rồi vỡ như gương.

Căn phòng rung chuyển. Tường chuyển về dạng cũ: nứt toác, ẩm mốc. Ấm trà rơi vỡ. Tuyết phấn trút xuống như bão. Lucas vùng thoát, ôm Ellie, gào:
– “Ra khỏi nhà – NGAY!”

Claire lao theo. Họ đạp cửa, phóng qua thềm xuống đường làng. Phía sau, ngôi nhà bốc cháy bằng ngọn lửa trắng, lặng lẽ không tiếng nổ, ánh sáng như đèn huỳnh quang hỏng.

Tuyết phấn cuốn xoáy thành cột lốc, nuốt ngôi nhà. Trong luồng xoáy, bóng Mavon tái hiện, kéo dài, cười tĩnh lặng.

Lucas và Claire lao về SUV. Tín hiệu headset vẫn chết. Nhưng màn hình dash‑cam bất ngờ sáng lên, hiển thị tấm bản đồ số – một chấm đỏ nhấp nháy sâu trong rừng phía tây bắc Ravenshade: Asylum Ward 0bệnh viện tâm thần quân sự thời chiến, bị chôn vùi dưới tuyết từ 1952.

Một dòng tin nhắn ẩn hiện dưới biểu tượng tín hiệu:

“ĐÓ MỚI LÀ TIM KÝ ỨC.”
M.

Claire liếc Lucas, môi run:
– “Anh còn thấy tin nhắn?”
Lucas gật, khởi động động cơ:
– “Có vẻ… M vẫn sống. Và muốn chúng ta tiếp tục.”

Anh nhìn Ellie bất tỉnh ở hàng ghế sau:
– “Cô bé được cứu, nhưng nhớ hay quên còn chưa chắc. Còn chúng ta, Claire… chúng ta đang bị kéo vào trò chơi của chính ký ức.”

Claire bật Leica – pin tự đầy lại 100 %. Cô cười méo:
– “Ký ức tự sạc, ghê thật.”

Chiếc SUV phóng đi trong màn tuyết trắng leo ngược bầu trời. Đằng sau, Ravenshade Village chìm vào bóng tối, chỉ còn phòng khách cháy trắng như đốm sao lạc loài giữa rừng.

Ở một điểm không ai thấy, nơi tầng mây thấp liền đất, hai con mắt trắng mở to, dõi theo đuôi xe.

“Muốn quên… hay muốn nhớ?”
Tiếng thì thầm tan vào gió.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!