"Chúng ta không bước vào bóng tối… Chúng ta được kéo vào. Thứ bên trong vốn dĩ không cần mời."
— Ghi chép bị cháy một nửa, tìm thấy trong miệng một xác chết ở Hollowgate.
Tiếng gõ trên gương tiếp tục.
Thịch... Thịch... Thịch...
Claire ép lưng vào tường phòng tắm, khẩu Glock siết chặt trong tay. Mồ hôi chảy từ thái dương xuống cổ, nhưng cô không lau. Ánh đèn pin Maglite yếu dần – viên pin cuối cùng đã chạm giới hạn. Lucas giữ chặt tay nắm cửa, từng cơ trên cánh tay anh gồng cứng. Súng chĩa thẳng, nhưng ngón trỏ vẫn chưa siết cò. Thứ đang ở ngoài kia… không cần mở cửa. Nó chỉ đang chờ họ lựa chọn.
Trên mặt gương đầy sương, dòng chữ từ từ hiện lên như được viết bằng đầu ngón tay thối rữa:
"BẠN LÀ AI KHI KHÔNG CÓ KÝ ỨC?"
Claire hít một hơi, nâng máy quay – vẫn hoạt động. Màn hình LCD nhấp nháy, hiển thị nhiệt độ: -7°C, dù họ đang ở tầng 3 một khách sạn bỏ hoang không hệ thống làm lạnh.
Bất ngờ, gương nứt ra.
Một cánh tay dài ngoằng, đầy những khớp dư thừa, trồi ra từ giữa tấm gương. Nó không xuyên thủy tinh – nó chui từ “bên trong gương” ra, như thể lớp kính chỉ là một lớp da mỏng.
Lucas bóp cò. Ba phát liên tiếp. Đạn nổ tung mảnh gương, nhưng bàn tay không hề bị thương. Nó tiếp tục thò ra, bám lấy bồn rửa mặt, kéo theo một cơ thể không đầu, mặc đồng phục bệnh viện, trên cổ cắm một tấm bảng tên sứt mẻ:
“ELLIE ROWN”.
Claire la lên.
Cái xác bật người lên như bị kéo dây, hai cánh tay mở ra, gập ngược về sau như người rối hỏng khớp. Một âm thanh lạo xạo vang lên trong phòng tắm nhỏ: như tiếng móng tay cào vào men sứ – hay tiếng răng nghiến vào thủy tinh.
– “Rút lui!” – Lucas quát, đạp cửa buồng tắm và bắn thêm hai phát về phía xác chết.
Họ lao ra hành lang. Phía sau, gương vỡ tan và ánh sáng lạ hắt ra từ đó: màu xanh lam như ký ức đang chết đuối.
HÀNH LANG KÝ ỨC
Khách sạn biến đổi.
Không còn là sảnh cũ kỹ. Không còn là thảm lún bụi thời gian.
Mỗi cánh cửa hai bên hành lang giờ đây mở hé, bên trong là những căn phòng khác nhau: một lớp học thời chiến, một sân ga đổ nát, một căn bếp gia đình với tiếng khóc con nít. Không gian đang dịch chuyển liên tục, như đang quét qua các thời kỳ khác nhau – các ký ức đang tái sinh.
Claire dừng lại trước một cánh cửa hé mở – bên trong là phòng ngủ tuổi thơ của cô, ở Berlin, căn hộ tầng 3. Trên bàn còn bức vẽ nguệch ngoạc mà cô từng giấu mẹ dưới ngăn kéo. Cô run tay, chạm vào khung cửa – bàn tay cô… đi xuyên qua.
– “Nó cho chúng ta quyền chọn.” – Claire thì thào.
– “Không, nó đang xem ta sẽ chọn gì.” – Lucas lùi lại, ánh mắt sắc lạnh.
Đèn pin Lucas lia sang bên kia hành lang – một căn phòng mở hé, bên trong là phòng phẫu thuật, và Lucas thấy cha mình trên bàn mổ, ánh mắt mở trừng trừng, miệng rướn lên như muốn nói một điều gì đó... chưa từng được nói.
Lucas bước tới một bước.
Rồi anh dừng lại.
Claire kéo anh lại đúng lúc cánh cửa phía sau đóng sập.
Tiếng loa vang lên khắp khách sạn:
“CẢNH BÁO: MỰC KÝ ỨC QUÁ LIỀU.”
“TỔNG HỢP KÝ ỨC KHÔNG ỔN ĐỊNH.”
“KÍNH MỜI QUÝ KHÁCH XUỐNG TẦNG ÂM.”
Sàn nhà lật nghiêng, Claire và Lucas bị trượt thẳng xuống một đường trượt kim loại lạnh ngắt – không có điểm dừng.
PHÒNG ĐÁY – TRUNG TÂM XỬ LÝ
Họ rơi tự do khoảng 5 giây, rồi đập vào một nền sắt.
Claire lồm cồm bò dậy, xương sườn đau buốt. Lucas bật chế độ đèn đỏ của đồng hồ chiến thuật. Xung quanh họ là một căn phòng công nghệ cao, rộng như nhà máy ngầm, nhưng mọi thứ bị phủ lớp băng mỏng.
Các buồng thủy tinh xếp dọc hai bên, bên trong chứa người. Không – không phải người sống. Bản sao thần kinh của họ. Mỗi cá thể bị gắn điện cực vào thái dương, tay bị trói bằng loại vải đặc biệt ghi dòng chữ:
“KHÔNG THỨC GIẤC. KHÔNG ĐƯỢC NHỚ.”
Trên trần phòng là biểu tượng con mắt quen thuộc – lần này khắc chìm vào lớp kính băng, xung quanh có 6 vòng tròn – giống hệt biểu tượng được ghi trong hồ sơ vụ Hollowgate năm 1996 mà Lucas từng xem.
Một bàn điều khiển bật sáng. Trên màn hình chỉ có một câu hỏi:
“BẠN CÓ MUỐN NHỚ LẠI KHÔNG?”
Claire nhìn Lucas. Lucas nhìn cô.
– “Chúng ta không đến đây để nhớ lại.” – anh nói khẽ – “Chúng ta đến để tìm hiểu... thứ đang viết lại ký ức người khác.”
Cô gật đầu, đưa tay lên bàn phím. Trước khi cô kịp gõ, màn hình tự động đổi giao diện – và phát đoạn video quay lại toàn bộ cuộc điều tra của họ đến thời điểm này – từ khách sạn, phòng gương, hành lang ký ức...
Nhưng cuối đoạn – là hình ảnh Lucas đang giết Claire bằng chính súng của anh.
Claire tái mặt.
Lucas đứng sững.
– “Cái đó là giả.” – Anh khàn giọng.
Claire không trả lời. Nhưng ánh mắt cô… rạn.
Bên dưới đoạn phim, một dòng chữ đỏ chạy ngang:
“HỒI ỨC KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT. NÓ CHỈ LÀ PHIÊN BẢN MÀ TA CHỊU CHẤP NHẬN.”
SINH VẬT TRẮNG
Từ cuối phòng, một âm thanh phát ra: tiếng ống thở, tiếng nước nhỏ giọt… và tiếng móng tay kéo lê kim loại.
Một thực thể cao 3m bước ra từ bóng tối – không có mặt, không có mắt, không có miệng. Toàn thân phủ một lớp vải trắng như áo bệnh nhân nhưng không hề rách. Trên ngực là một lỗ hổng – nơi từng là trái tim – đang phát ánh sáng trắng mờ nhạt.
Lucas nâng súng. Claire lùi lại. Nhưng thực thể không tiến đến. Nó chỉ đưa tay lên – vẫy nhẹ – như gọi một đứa trẻ bước về phía nó.
Một tiếng nói vang lên trong đầu cả hai:
“TA KHÔNG PHẢI QUÁI VẬT. TA LÀ TRUNG TÂM LƯU TRỮ.”
“NHỮNG KÝ ỨC MẤT ĐI KHÔNG BAO GIỜ BIẾN MẤT.”
“CHÚNG TA CHỈ LẤY LẠI NHỮNG GÌ CON NGƯỜI CHÔN GIẤU.”
Claire lùi thêm một bước. Lưng cô đụng phải một cánh cửa kim loại ghi: PHÒNG NHỚ TẬP THỂ.
Lucas quay lại. Tay anh run – nhưng không vì sợ. Mà vì một ký ức đang trồi lên – một nhiệm vụ ở Hungary năm 2017, nơi anh từng thấy sinh vật giống hệt… nhưng hồ sơ báo cáo ghi rằng anh đã tự tay đốt trụi.
Claire mở cửa.
Sau cánh cửa là… một thành phố khác. Bầu trời đỏ. Những tòa nhà vặn xoắn. Không có trọng lực. Không có âm thanh.
Lucas bước tới bên cô. Họ nhìn nhau.
– “Dị giới.” – Claire thở ra.
– “Không phải dị giới.” – Lucas đáp – “Là ký ức bị ném đi… và nó đã lớn lên.”