"Chúng ta gọi đó là ký ức, nhưng có thể... nó chỉ là một căn phòng bị khóa kỹ trong tâm trí. Và đôi khi, kẻ đầu tiên bước vào không phải là chính ta."
— Trích thư tuyệt mệnh của Tiến sĩ Alex Wermund, cố vấn thần kinh học dự án ARCADIA.
Gió không tồn tại ở nơi này.
Claire và Lucas đứng trước một khung cảnh không tuân theo bất kỳ định luật vật lý nào. Họ vừa bước qua cánh cửa ghi “PHÒNG NHỚ TẬP THỂ”, và thế giới phía bên kia không phải bất kỳ thành phố nào họ từng biết.
Đó là một thành phố không tên, treo lơ lửng trong bầu không gian đỏ như máu loãng, mặt đất nứt gãy thành các tảng đá lơ lửng. Những tòa nhà xoắn vặn, như thể được xây dựng bởi một người chưa từng thấy bản thiết kế. Biển quảng cáo không chữ. Đèn đường không bóng. Và đường phố… không người.
Tuyệt đối im lặng.
Lucas siết chặt khẩu SCAR-H, các thiết bị cảm biến trong headset báo nhiễu hoàn toàn. Claire bật camera – nó vẫn quay, nhưng màn hình cứ nhấp nháy như thể không thể “hiểu” được khung cảnh trước mắt.
Họ bước từng bước trên mặt đất trôi nổi, đôi giày chiến thuật phát ra tiếng vọng rất nhỏ – nhưng vang rất lâu, như đang đạp lên chính… ký ức của mình.
Claire dừng lại khi thấy một tấm biển xiêu vẹo giữa phố:
“THÀNH PHỐ DÀNH CHO KÝ ỨC BỊ BỎ RƠI”
Lucas lẩm bẩm:
– “Đây không phải dị giới. Đây là... bản sao sai lệch của những nơi từng tồn tại.”
– “Chúng ta đang ở trong tâm trí của nhiều người… cùng lúc.” – Claire nói khẽ – “Nhưng không ai còn sống để nhớ lại nó.”
TẤM GƯƠNG BẺ CONG
Giữa quảng trường trung tâm, họ bắt gặp một vật thể bất thường: một gương cầu lõm khổng lồ dựng đứng, cao gấp ba người. Mặt gương không phản chiếu Claire hay Lucas, mà hiển thị một phiên bản khác của họ – cả hai đang mặc đồng phục trắng, đứng trong một phòng thí nghiệm, xung quanh là hàng chục đứa trẻ đang gào khóc, tay bị trói bằng băng y tế.
Lucas lùi lại.
– “Không... Không thể nào...”
Claire thấy chính mình trong gương cầm máy quay, nhưng không quay phim – cô đang hướng nó vào mặt một đứa bé, ép nó nhìn vào ống kính, miệng lẩm nhẩm:
– "Hãy nhớ... Nhớ lại cha mẹ mày đã làm gì…"
Lucas siết chặt súng.
– “Chúng ta chưa từng làm chuyện đó.”
Claire nhìn anh.
– “Vậy tại sao hình ảnh này tồn tại? Nó là ký ức của ai?”
Từ mặt gương phát ra tiếng nứt.
Và rồi, một cái mặt nạ rơi xuống từ trên cao, đập mạnh xuống nền đá.
Nó là mặt nạ bằng sứ trắng, chỉ có hai lỗ mắt đen sì và một vết nứt dài bên má phải.
Claire cúi nhặt.
Bên trong mặt nạ, có khắc dòng chữ mờ:
"Chúng ta là người bảo quản ký ức. Không ai được giữ mọi thứ."
Lucas ngẩng đầu.
Trên nóc các tòa nhà xung quanh, từng bóng người đeo mặt nạ đang xuất hiện. Tất cả mặc áo choàng dài, đứng im, bất động – như đang quan sát.
Claire thì thầm:
– “Tổ chức… MẶT NẠ?”
Lucas gật, mắt vẫn dán chặt vào chúng:
– “Anh từng nghe đến nó. Chỉ là lời đồn. Một tổ chức phi chính phủ, nhưng có quyền truy cập vào các dự án tâm lý học quân sự cấp 0.”
– “Thí nghiệm ký ức cộng đồng, thôi miên tập thể, tái lập sự kiện lịch sử bằng thao túng trí nhớ?”
– “Không chỉ vậy…” – Lucas siết súng – “Nghe nói họ không hoạt động vì tiền hay quyền lực. Họ chỉ tồn tại để kiểm soát ký ức của loài người.”
Claire nhìn gương cầu.
– “Và những gì ta thấy… là những ký ức họ không cho phép tồn tại.”
TIẾNG KÊU GỌI
Màn sương đỏ trên bầu trời rút lại – và từ khoảng trống, một âm thanh vang lên – không rõ giọng người, không rõ nguồn gốc. Nó chạm vào não, kích thích cảm giác đau… như bị chích vào thùy trán.
Claire đổ gục, tay ôm đầu. Lucas ngã quỵ, mắt trợn ngược.
Tiếng nói vỡ thành ngàn mảnh trong não họ:
“CÁC NGƯỜI NHỚ QUÁ NHIỀU.”
“CÁC NGƯỜI NHÌN THẤY NHỮNG THỨ ĐÁNG LẼ PHẢI BỊ CHÔN.”
“THẾ GIỚI SẼ HỎNG NẾU TẤT CẢ NHỚ LẠI.”
Lucas lết người đến bên Claire. Cô đang khóc. Không phải vì đau. Mà vì hình ảnh vừa ập đến trong đầu cô:
– “Mẹ em… không tự tử. Em thấy rồi. Có ai đó... đã khiến bà quên đi cha em, rồi khiến bà nhớ lại sai sự thật…”
Lucas nghe câu đó như một lưỡi dao.
Trong tâm trí anh – một hình ảnh lạ bật lên. Một căn phòng trắng tinh khiết, nơi chính anh… đứng trong vai trò giám sát viên, tay ký lệnh “XOÁ TẬP TRUNG – LUCAS T.”
– “Không… Không thể nào…”
CUỘC TRUY ĐUỔI BẮT ĐẦU
Một tiếng còi vang lên. Không phải của thế giới này. Mà từ hệ thống báo động trong cơ thể họ – chip sinh học báo nguy.
Từ lòng đất thành phố ký ức, những sinh vật hình người nhưng không có mặt bắt đầu trồi lên – thân thể như được nặn bằng cao su pha với gỗ mục. Trên lưng mỗi con là một mặt nạ bị đập vỡ, găm sâu vào cột sống.
Lucas hét:
– “CHẠY!”
Claire nắm lấy máy quay và túi y tế, lao cùng anh về phía một công trình tròn – giống trung tâm điều phối. Họ lao qua hàng chục ký ức ảo ảnh: xác chết biết nói, trẻ em gào khóc bằng tiếng người lớn, bản sao của chính họ đang tự sát.
Cửa trung tâm đóng sập sau lưng họ. Một âm thanh điện tử vang lên:
“Xác minh DNA – L.T. và C.V. – TRUY CẬP CẤP BETA ĐƯỢC CẤP QUYỀN.”
Họ bước vào một không gian sáng trắng.
SỰ THẬT ĐẦU TIÊN
Trung tâm là một phòng tròn – bảy màn hình trôi lơ lửng, hiển thị các đoạn video khác nhau – tất cả đều về những trường hợp bị xoá ký ức. Trẻ em bị thay thế cha mẹ. Nhân chứng chiến tranh được “thiết lập lại”. Cảnh sát được tái lập ký ức để quên sự thật về cuộc điều tra.
Ở giữa phòng là một cỗ máy to như quan tài đứng – khắc dòng chữ:
“MIRRORCORE — BỘ NÃO NHÂN TẠO ĐẦU TIÊN LƯU GIỮ KÝ ỨC TẬP THỂ TOÀN CẦU.”
Claire đứng chết lặng.
Lucas gõ nhẹ lên lớp kính. Cỗ máy bật sáng.
Một giọng nữ vang lên – trong vắt, lạnh như máy móc:
“Xin chào, Claire Voss. Xin chào, Lucas Tran.”
“Các bạn là hai trong số rất ít người còn giữ toàn bộ ký ức cá nhân gốc.”
“Tổ chức MẶT NẠ muốn đề nghị: GIA NHẬP – hoặc BỊ XÓA.”
Claire quay sang Lucas.
Lucas không nhìn cô.
Anh đang nhìn chính… gương mặt của mình phản chiếu trong vỏ máy.
Chỉ có điều – người trong đó đang cười.