KÍ ỨC TRẮNG

Chương 6: KÝ ỨC NỨT VỠ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

"Muốn điều khiển hiện thực, hãy bắt đầu từ ký ức."
— Dòng chữ trên tường đá, dưới tầng sâu thứ 13 của tổ hợp ARCADIA.


Claire không thở nổi.

Không khí trong phòng tròn đậm đặc như cao su cháy. Giọng nói phát ra từ cỗ máy “MIRRORCORE” vẫn vang lên đều đều, không cảm xúc, không thở ngắt, không nhấn nhá – chỉ như một cuộn băng đọc lại mệnh lệnh:

“Claire Voss. Lucas Tran. Các bạn là ký chủ. Các bạn được ghi nhận là có khả năng chống thao túng ký ức.”
“Điều đó khiến các bạn trở thành mối nguy.”
“Tổ chức MẶT NẠ yêu cầu: hoặc gia nhập, hoặc bị triệt tiêu.”

Claire lùi lại, mắt dán vào hình ảnh phản chiếu trên lớp kính – hình ảnh Lucas đang cười. Nhưng bên cạnh cô, Lucas thật không hề cười. Mặt anh trắng bệch, mồ hôi lạnh bám trên thái dương, tay run lên từng cơn.

– “Claire…” – Lucas thì thào – “Anh… anh không chắc mình còn điều khiển được bản thân.”

Claire quay lại.

– “Gì cơ?”

– “Có cái gì đó… đang đánh dấu bên trong anh. Giống như có một bản sao của anh đang dần xâm nhập vào ký ức thật.”

Trước khi Claire kịp phản ứng, ánh đèn phòng điều khiển chớp loạn. Từng tấm màn hình vỡ tan, hình ảnh rối loạn – gương mặt người méo mó, mắt lồi ra, miệng dính chỉ đen.

Từ trần nhà, một sinh vật mặt nạ rơi xuống.

Nó mặc bộ đồ thí nghiệm, nhưng rách rưới. Trên mặt là mặt nạ đen trơn không mắt, không miệng, chỉ có một vết xẻ dọc ở giữa trán.

Nó không nói. Chỉ đưa tay ra, chỉ thẳng vào Lucas.

Và Lucas… ngã gục, đầu đập xuống sàn thép.


PHÂN MẢNH

Claire quỳ xuống cạnh Lucas. Nhưng cơ thể anh… bắt đầu co giật.

Một hình ảnh nhấp nháy vụt qua trong mắt Claire – như một tia sét lóe qua não:

Cô thấy Lucas – nhưng là một phiên bản khác – đang bước ra từ một lớp học đầy máu, tay dính đỏ, tay kia cầm cuốn sổ:
“Chỉnh ký ức: 24 nạn nhân.”

– “Không... không thể nào...” – Claire thì thào – “Anh không phải là một trong số họ... phải không?”

Cơ thể Lucas chia đôi trong nháy mắt.

Một Lucas nằm trên sàn – bất tỉnh, máu mũi rỉ ra.
Một Lucas khác – phiên bản từ chiếc gương dị giới, đang đứng dậy, mắt trắng dã, mồm bật cười khùng khục.

– “Claire... em nên biết, không ai thật sự ‘nguyên vẹn’ sau khi bước qua gương.”

Claire bật súng, ngắm thẳng vào trán bản sao.

– “Anh không phải Lucas. Anh là phần ký ức bị thao túng. Anh là thứ đã bị cắt bỏ.”

– “Cắt bỏ?” – bản sao nghiêng đầu – “Em nhầm rồi. Anh được giữ lại. Còn cái xác em đang bảo vệ… chỉ là vỏ rỗng.”

Rồi nó lao vào cô.


ĐẤU TRÍ – ĐẤU THÂN

Claire bắn. Ba phát. Trúng ngực. Nhưng không đổ máu – cơ thể bản sao vỡ vụn như gốm, từng mảnh vỡ hóa thành côn trùng đen bay tán loạn.

Claire quay lại – Lucas thật đã biến mất.

– “LUCAS!!!”

Âm thanh không vang vọng. Căn phòng giờ trống trơn.

Chỉ còn cỗ máy MIRRORCORE – và một dòng chữ mới nhấp nháy:

“PHÂN MẢNH BẮT ĐẦU – MỤC TIÊU L.T. KHÔNG ỔN ĐỊNH.”
“TIẾN TRÌNH TÁI TẠO: 41%.”

Claire bấm loạn vào bàn điều khiển. Không có gì đáp lại. Cô đập mạnh. Vô ích.

Cô nhìn lại mặt kính.

Lucas bên trong đang nói điều gì đó. Nhưng không có tiếng.

Miệng anh mấp máy: "Đừng nhớ lại."


HÀNH LANG TRẮNG

Claire lao ra ngoài. Cánh cửa sắt khép lại sau lưng.

Cô rơi vào một hành lang trắng tuyệt đối, dài không điểm dừng, các bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy nhịp loạn như tim người hấp hối.

Trên tường, mỗi khung kính là một đoạn ký ức. Nhưng không phải của cô.

Là của Lucas.

Một đoạn – Lucas thời thiếu niên đang bị tra khảo. Hắn gào lên:
– “Không! Đó không phải là tôi giết! Tôi chỉ… chỉ nhớ là máu ở khắp nơi...!”

Một đoạn khác – Lucas đứng cùng một nhóm người mặc áo blouse, đang chọn ký ức để xóa khỏi tù nhân chiến tranh.

Claire thấy tim mình siết lại.

– “Anh ấy từng là người trong tổ chức MẶT NẠ?”

Một màn hình bật sáng: hình ảnh Claire đang bước vào một lớp học – nhưng trên tường lại ghi dòng chữ:
“TRUNG TÂM ĐÀO TẠO KÝ CHỦ – MÃ SỐ: C.V.001”

Mắt cô mở to.

– “Mình cũng từng… là một phần trong đó?”


KẺ THẬT SỰ ĐẾN

Đèn hành lang vụt tắt.

Claire xoay người, lưng áp tường.

Bóng đen xuất hiện giữa hành lang – một người mặc complet đen, đeo mặt nạ bạc, chỉ để hở miệng.

Giọng hắn trầm, như được nén từ máy lọc âm:

– “Chúng tôi không muốn tiêu diệt cô, Claire Voss.”
– “Chúng tôi muốn cô nhớ lại toàn bộ.

Claire giương súng.

Hắn không tránh.

– “Bắn đi. Và rồi ký ức sẽ tự vỡ, vĩnh viễn không ghép lại.”

Claire do dự.

– “Tôi muốn Lucas. Trả anh ấy lại.”

– “Anh ta không bao giờ là nguyên vẹn. Anh ta là một sản phẩm thử nghiệm. Cô cũng vậy. Tất cả các cô đều từng bị xóa, từng bị thay thế. Cô nghĩ làm sao cô sống sót sau vụ nổ ở Volgograd 2018? Không ai sống sót trừ cô.”

Claire run tay.

– “Tôi không tin.”

Người mặt nạ giơ tay, ném về phía cô một vật giống ổ cứng sinh học – bên ngoài có khắc:

“CV-001. BẢN GỐC. KHÔNG PHÂN MẢNH.”

– “Lắp nó vào hệ MIRRORCORE, và cô sẽ biết. Nhưng nhớ lấy, khi đã thấy rồi, không ai quay lại được.

Hắn biến mất vào bóng tối – như tan vào chính ký ức của Claire.


PHỤC SINH

Claire quay trở lại phòng máy. MIRRORCORE vẫn còn đó – nhưng giờ mặt kính đã nứt.

Cô mở giao diện trung tâm, gắn ổ sinh học vào.

Màn hình hiện lên:

“TIẾN TRÌNH KÍCH HOẠT BẢN GỐC: BẮT ĐẦU.”
“CẢNH BÁO: KÝ ỨC CÓ THỂ GÂY ĐỔ VỠ TÂM THẦN.”

Claire cắn môi.

– “Làm đi…”

Ánh sáng trắng bùng lên.

Cô gào thét, tay siết chặt ghế điều khiển, mắt mở to – từng khung hình, từng đoạn ký ức lao vào tâm trí cô như lũ cuốn: các cuộc thí nghiệm, những đứa trẻ gào khóc, người thân bị thao túng, Claire từng đứng cạnh Lucas… nhưng không phải như phóng viên – mà như đồng nghiệp.

Và cuối cùng…

Họ là hai trong số bảy “ký chủ” đầu tiên.


KẾT

Claire ngã gục.

Máu chảy từ tai. Tâm trí cô hỗn loạn.

Nhưng giờ cô đã biết sự thật.

Lucas không bị mất.

Anh đang bị chôn trong tầng ký ức sâu nhất, bị bản sao thao túng. Và nếu cô không kéo anh ra, anh sẽ biến thành sinh vật của MẶT NẠ mãi mãi.

Cô mở mắt. Trong gương phản chiếu.

Claire Voss, mã số CV‑001, đã kích hoạt lại toàn bộ ký ức.

chiến tranh bắt đầu từ đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!