Khoảnh khắc ta lấy lại quá khứ cũng là lúc hiện tại vỡ tan, vì không có tấm gương nào đủ chắc giữ hai chiều thực ảo trong cùng một khung hình.
— Trích ghi chú bí mật, Phòng Lưu Trữ Dự án ARCADIA, mã số 7‑Ω.
Claire Voss không biết mình đã nằm bất tỉnh bao lâu trên sàn thép phòng điều khiển. Khi ý thức trở lại, từng mảnh ký ức mới hồi phục chạy qua não như một đàn cá voi gầm rú trong đại dương hẹp: phòng thí nghiệm trắng lạnh ở Bắc Âu, doanh trại sa mạc nơi lính tập trận với mũ trùm mắt, buồng kính cách âm đầy trẻ em bị giằng khỏi tay cha mẹ. Ký ức nào cũng có cô và Lucas trong vai trò “Ký Chủ”: người chịu thử nghiệm cấy chồng, xoá rồi tái nạp trí nhớ để kiểm tra giới hạn con người trước khủng hoảng tâm thần lớn.
Cô chống khuỷu tay, lảo đảo đứng dậy. Màn hình MIRRORCORE tắt ngóm, bóng kính nứt tự phản chiếu khuôn mặt cô đầy máu mũi khô và vệt nước mắt muối trắng. Trong phản chiếu lốm đốm ấy, Claire thấy phía sau mình có một cánh cửa thoát hiểm mới mở hé—mép cửa hở sáng xanh. Không khí lạnh rỉ vào, mang mùi ozone và kim loại cháy.
Cô lách người, nhặt khẩu Glock 26 văng dưới chân bàn, kiểm tra băng đạn: còn bốn viên bạc đặc khắc rune. Máy quay Leica rớt gần đó vẫn sáng đèn đỏ; thẻ nhớ báo gần đầy. Claire nhét máy vào túi áo ghi-lê, đeo lại đèn pin trên cổ tay, rồi bước tới cửa xanh.
Bên kia là thang xoắn hẹp bằng thép đen. Cầu thang không bám vào tường mà lơ lửng giữa trục rỗng; mỗi bậc vặn nhẹ, quỹ đạo tạo thành hình xoáy chữ S ngược. Dưới sâu vang tiếng động cơ đập phập, nghe như tim khổng lồ đập trong hầm đá. Trên cao, một khe sáng chớp nháy lần lượt: đỏ–vàng–xanh lục—chu kỳ đúng ba giây rưỡi. Cô đặt chân lên bậc đầu. Thang rung, tít xa vọng lại tiếng nhiễu vô tuyến: “...Lucas... cứu... nhớ...”
Claire khựng lại. Tín hiệu phát ra từ headset chiến thuật của Lucas, nhưng bị bóp nghẹt. Cô vội bật kênh riêng từng dùng khi còn là nhân viên ARCADIA. Lạ thay, tầng sóng đó vẫn mở.
– “Lucas, nếu anh nghe được, trả lời ngay! Anh ở tầng nào?”
Chỉ có tiếng thở gấp. Rồi một câu vọng mờ:
– “Tầng mười ba... thang xoắn... nhưng không phải anh...”
Cụm cuối vỡ thành tạp âm, tựa tiếng cười trẻ nhỏ. Claire siết mép tay vịn, lao xuống.
Bậc thang thứ ba mươi tám phát ra tiếng kèn két rồi gãy nửa, nhưng không rơi; nó kẹp chặt lấy bắp chân cô như cơ bắp kim loại. Claire cắn răng, rút dao gấp cắt dây buộc chéo để thoát chân, máu rướm đỏ giày. Cô tiếp tục bò xuống, tim đập như trống, mỗi nhịp làm động cơ dưới đáy vọng lại biến thành tiếng cồng cồng vượt trầm.
Khi đồng hồ báo độ sâu 70 mét dưới mặt sàn ban đầu, cô chạm tới bục hẹp, cửa thép nặng khắc hình con mắt sáu vòng tròn lồng. Trên cửa ghi: PHÒNG XI MĂNG.
Cô nhớ tên mã ấy: Cement Room, nơi tổ chức thử điều kiện “trí nhớ đông cứng” – nhốt chủ thể trong buồng bê-tông rung, phát chớp ánh sáng độc tần để đóng băng khả năng tạo ký ức mới. Chìa mở là mã gene hoặc... máu ký chủ. Claire nheo mắt nhìn bàn quét sinh học bên hông, quyết đoán kéo lê lưỡi dao, rạch dọc lòng bàn tay. Vệt đỏ nhỏ trên cảm biến. Đèn báo xanh. Cửa bật.
Luồng không khí âm 15 độ phả ra, mùi bê‑tông ướt và nhựa cháy. Bên trong là hành lang dài lát gạch xám, bề mặt dường như đang thở: hơi nước đọng trên tường co giãn theo nhịp đập xa xa. Đèn huỳnh quang kiểu cũ treo thấp, nảy sáng từng nhịp. Cuối hành lang, Claire thấy một bóng đàn ông—vai rộng, áo giáp đen, súng trường móc vai. Lucas.
Cô gọi. Bóng kia quay lại, nhưng gương mặt không có gì ngoài mặt nạ sứ trắng nứt một đường. Tay hắn giật mạnh dây đeo, lôi ra khỏi lưng một lưỡi cưa xoay mini, động cơ điện ré lên. Hắn bước chậm, tiếng giày kim loại gõ đều đều, vừa đi vừa quét cưa ngang vách, bắn tia lửa. Chữ trên mũ bảo hộ hắn lấp ló: LT‑β34.
Claire run mạch tay, giương Glock.
– “Lucas, em biết anh nghe được. Gỡ cái thứ đó khỏi mặt!”
Hắn không trả lời, chạy bổ. Cưa mini quét đường phá luồng không khí, lao ngang ra tia bụi bê‑tông. Claire lăn sang góc phải, bắn hai phát—đạn bạc xiên mặt nạ, vỡ vụn một nửa gò má; bên dưới không phải da thịt, mà là lớp mô trắng xốp, lẫn sợi dây thần kinh bện như cáp. Bản sao Lucas khựng, nhưng tay vẫn vung cưa. Lưỡi xoay cắm vào ống thép tường, tóe lửa, chệch hướng. Claire tận dụng khoảnh khắc, đá trượt gầm khẩu, chạm cò thêm hai viên vào vai và đùi. Mảnh mô văng, cơ thể chập chờn như video mất khung hình: một giây đứng, một giây biến mất, rồi xuất hiện cách đó ba mét, lại lao tới.
Cô hiểu: nền Cement Room dính các tụ kích từ, cho phép “ký ức cấy” dịch chuyển tức thời theo xung điện. Bắn vật lý không hạ được. Cần phá mạng lưới điện quang. Trong đầu lóe ký ức khóa huấn luyện năm 2020—điểm yếu: trạm biến tần dưới sàn hành lang.
Claire trượt lùi, nảy bật nắp sàn nhỏ dưới chân—đúng vị trí cô nhớ. Trong hốc lộ bó cáp sợi quang màu lam. Cô rút pin đèn pin Maglite, ngoặm hai cực dây đồng, đập búa kích nổ hóa học. Tia điện phóng vào mạch, nổ lách tách xanh trắng. Đèn hành lang tắt phụt. Bản sao Lucas kêu gằn, thân hình nhiễu; mô trắng rã từng mảng như vữa rớt khỏi thép, rồi sập xuống thành bột, hòa vào nền.
Im lặng. Khói nhựa khét quấn lấy hành lang. Claire dựa lưng tường, thở dốc. Đạn còn một viên. Tay rỉ máu. Cô xé vạt áo băng tạm. Bên kia hành lang, ô cửa thoát dẫn sang kho chứa máy nén ký ức. Từ khe tối, giọng Lucas thật vang lên—khàn, yếu:
– “Claire... đường bên này... nhanh... em ơi...”
Cô lao tới, đạp bung cửa. Đằng sau là kho lớn hình bát giác, sàn phủ bụi trắng phấn—bột ký ức đông khô. Trong góc, Lucas bị gông cổ vào giá sắt, hai tay trói ghì. Mặt anh xước, mắt sưng, mạch thái dương giật. Máy kích điện gắn sau gáy nhấp nháy đỏ.
Claire chạy, gỡ kẹp dây trên gáy anh, cắt khóa trói. Lucas sụp vào vai cô, thở dồn.
– “Anh vẫn là anh chứ?” – cô hoảng hốt.
– “Chỉ còn... tám mươi phần trăm. Phần kia... ngoạm mất.” Anh rít – “Có con đường... xuống lõi hệ thống... xoá MirrorCore... vừa cản MẶT NẠ, vừa cắt mạch phân mảnh...”
Anh lôi khỏi túi ngực một thẻ vi mạch: mã LT‑ROOT.
– “Phải cắm điều này vào lõi để tự hủy chuỗi kem ký ức.”
Claire đỡ anh đứng.
– “Còn bao nhiêu bản sao đang săn?”
Lucas cười méo:
– “Khoảng... tất cả những gì ta không nhớ nổi.”
Họ dìu nhau dọc kho. Sàn trũng dần xuống thành hầm trượt xiên có tay vịn, dẫn đến buồng thang máy lộ trục. Đèn khẩn cấp xanh lục nhấp nháy. Trên bảng điều khiển, chỉ có hai nút: Tầng Lõi và Tầng Mặt. Claire ấn Lõi. Cabin rung, cáp rít. Thang lao tụt, vận tốc tăng, đồng hồ báo −120m, −150m, −190m...
Đột ngột, đèn cabin tắt, phanh từ trường khóa cứng, thang dừng hẳn giữa trục. Từ loa nội bộ vang giọng người đàn ông mặt nạ bạc từng gửi ổ cứng cho Claire:
– “Thật đáng tiếc. Hai ký chủ gốc sắp chạm tới nơi không ai nên tới. Lõi hệ thống là tim của chúng ta. Tim rỗng, nhưng đủ nhịp để giữ nhân loại khỏi sự điên loạn thừa ký ức. Các bạn thực sự muốn giật trái tim ấy ra ư?”
Lucas khạc máu:
– “Chúng tôi muốn tự quyết định nhớ hay quên.”
Người mặt nạ cười nhẹ:
– “Thật sao? Lucas Tran, nhớ lại nhiệm vụ ‘Nhịp Lạc’ ở Sarajevo năm 2015 chưa? Một ngàn người được cứu nhờ anh xoá ký ức họ đúng lúc. Hay Claire Voss, vụ nháy ảnh thôi miên ở Tbilisi 2019? Các bạn từng tin lý tưởng MẶT NẠ hơn cả mạng sống chính mình.”
Claire gào:
– “Tin, cho tới khi lý tưởng đó giẫm nát gia đình tôi!”
Cô rút dây khởi động sự cố trên trần: cần gạt kim loại đỏ to bằng cổ tay. Kéo mạnh. Phanh cơ bung, cabin rơi tự do 5m rồi tấp vào lưới hãm khẩn cấp. Cửa gãy, mở ra dải hành lang lấy sáng đỏ rực.
Hơi nóng phà lên mặt như từ hỏa ngục. Tường hai bên không bê‑tông mà là lớp thủy tinh lỏng đang chảy, lộ mạng mô thần kinh khổng lồ—lõi MirrorCore thật sự. Nhịp xung điện vù vù, mỗi xung đập, lớp thủy tinh dội sóng ánh sáng, chiếu hàng triệu ký ức chớp tắt: chiến tranh, tình yêu, cái chết, sinh nở, phản bội, giải thoát. Ồn ào nhưng câm lặng.
Lucas gượng đứng, trao thẻ ROOT cho Claire.
– “Em cao tay hơn, cắm vào đó rồi kéo anh ra.”
– “Anh không thể đi cùng?”
Lucas lắc:
– “Phần lỗi trong anh sẽ kéo lõi tự vá. Anh phải cưỡng lại nó. Em vào một mình nhanh hơn.”
Một cánh cổng nano mở ra giữa tường, tựa khe miệng. Claire nắm tay Lucas, ngón tay run giữa hơi nóng kim loại.
– “Đừng để bản sao nuốt anh.”
Anh cười, môi nứt:
– “Anh sẽ nhớ em. Dù ký ức tan, câu đó vẫn ở lại.”
Claire quay đi, lao qua khe. Bước chân đặt lên nền thủy tinh sống, dính như cao su nóng nhưng không bỏng. Hệ thần kinh khổng lồ quanh cô co giãn, xung sáng xanh chạy dọc sợi trục. Phía trước là lõi – một khối cầu trong suốt, đường kính ba mét, bên trong lơ lửng mạch tinh thể quay cực chậm. Ở tâm, biểu tượng con mắt sáu vòng tròn pulsate ánh bạc.
Cô quỳ dưới ổ giao tiếp, rút thẻ ROOT, nhấn vào cổng. Hệ thống gầm lên, cầu lõi sáng lóa. Trên bề mặt thủy tinh, hình ảnh Claire thu nhỏ liên tục, như vô hạn gương. Mỗi bản phản chiếu có độ chậm một phần nghìn giây. Khi bản cuối cùng khép vòng, toàn bộ lõi chấn động.
Báo động đỏ nổ vang:
CẢNH BÁO: TIẾN TRÌNH TỰ HỦY 10%
RÒ RỈ KÝ ỨC MỨC 4 TRÊN TOÀN CƠ SỞ
ĐỀ NGHỊ EVAC TOÀN THỂ NHÂN SỰ MẶT NẠ
Hành lang sau lưng Claire mở toang, hàng loạt bóng đen mặt nạ bạc lao vào như biệt kích. Trước đội hình là người đàn ông bạc lúc trước. Hắn giơ tay:
– “Rút thẻ, Claire. Ta không muốn giết em.”
– “Các người giết ký ức của hàng triệu người. Hôm nay nó trả lại.”
Cô lăn né làn đạn stun, trượt tới bảng phụ trợ năng lượng, bắn viên cuối cùng vào tụ điện. Tụ nổ, vầng hồ quang quét qua twin neuron, xung cảng biến thiên quá tải 300%. Lõi MirrorCore rạn răng cưa. Khe nứt phun luồng khí lạnh ầm ầm như bão.
Người mặt nạ lao tới, nhưng va phải tường sóng ký ức phụt ra. Toàn thân hắn đông cứng trong lớp tinh thể trắng, mặt nạ bạc nứt dọc. Từ vết nứt, lộ tròng mắt người—sợ hãi lần đầu.
Claire gào:
– “Lucas, chạy!”
Từ xa, Lucas lảo đảo tới, bên cạnh anh còn một Lucas khác – bản sao vừa phục sinh – đang quấn cổ, cố kéo anh lại. Hai Lucas giằng co. Cả hành lang vỡ thành mảnh mô thần kinh, ký ức rực sáng như pháo hóa sinh.
Claire lao ngược, rút dây đai, quật vào cổ bản sao, lôi nó ngã. Lucas thật thọc dao combat vào ổ điện sau gáy bản sao. Tia lửa tóe, bản sao đơ người, hóa bụi trắng.
Lõi đạt 95%. Sàn rung như động đất. Claire và Lucas lao về cổng thang rơi, móc dây khóa leo và thả người qua giếng trục. Đằng sau, MirrorCore nổ tung: cột sáng trắng xuyên thẳng lòng đất, hàng vạn ký ức bắn lên trời như mưa sao, mỗi hạt là một câu chuyện trở về chủ cũ.
Trục thang máy sập, cáp đứt. Hai người rơi tự do. Lucas bấm chốt dù khẩn, vải dù bung sát đá, cản tốc. Nhưng hơi nóng sau lưng ập tới, sóng xung kích đẩy họ văng sang vách. Claire ôm Lucas, nghiến răng chịu va, quai dù xé toạc vai. Cuối cùng, cáp treo dự phòng giữ họ ở cao trình –30 m, trên đầu hỏa cầu trắng tràn ngược lại như vụ nổ yên lặng.
Khi tro bụi lắng, Claire mở mắt. Họ nằm trong giếng thang vỡ toang, trên là bầu trời xám bạc. Không khí ẩm, mùi tuyết tan. Phía xa, thị trấn Ravenshade hiện mờ trong mưa ký ức—những hạt sáng li ti rơi lẫn tuyết.
Lucas thở khò khè:
– “Chúng ta... sống?”
Claire bật cười, nước mắt ứa:
– “Chúng ta... sẽ phải nhớ tất cả.”
Lucas nhìn những hạt ký ức rơi trên găng, tan thành tia sáng thấm vào da:
– “Thế giới cũng vậy.”
Claire bóp tay anh, cảm giác mạch sống thật sự đập dưới lớp găng. Cả hai nhìn lên bầu trời chói ngời, chẳng còn con mắt sáu vòng tròn, chỉ còn vô số câu chuyện lạc lối tìm đường về.
Sau lưng họ, trong bóng đổ giếng thang, chiếc mặt nạ bạc vỡ một nửa lặng lẽ trôi theo dòng nước rỉ, cuốn xuống tầng hầm đã sập. Trên bề mặt gãy, một con mắt đơn độc mở ra, rồi tắt.
Cuộc thanh toán ký ức chỉ vừa manh nha. Nhưng giờ, Claire và Lucas không còn là con tốt của bất cứ tổ chức nào. Họ sở hữu thứ MẶT NẠ từng sợ nhất: ký ức thật, nguyên vẹn, và tự do.