Tuyết rơi nhẹ khi Claire và Lucas bước khỏi cửa hầm đổ nát của ARCADIA. Trên bầu trời xám chì, những hạt sáng nhỏ li ti — tàn dư ký ức từ lõi MIRRORCORE — vẫn tiếp tục rơi xuống như mưa sao tan. Chúng tan trên da, chạm vào tóc, bám vào lưỡi gió. Nhưng không ai trong hai người cảm thấy ấm áp. Những gì họ vừa làm — tự tay phá huỷ hệ thống lưu trữ ký ức lớn nhất từng được xây dựng — không chỉ khiến họ trở thành mục tiêu. Họ đã mở chiếc hộp Pandora cho cả thế giới.
Ravenshade, thị trấn ven núi, xuất hiện phía xa. Một nơi từng được che giấu hoàn toàn khỏi hệ thống bản đồ. Giờ đây, nó hiện rõ trong ánh sáng lặng lẽ như một sân khấu đã mở màn sai kịch bản.
Claire siết lấy máy Leica trong tay, mở ống kính. Qua viewfinder, cô nhìn thấy… điều gì đó không đúng.
Các ngôi nhà trong khu dân cư chính — dạng townhouse kiểu Bắc Âu — bỗng dưng thay đổi phong cách chỉ trong tích tắc. Căn số 18B từ hiện đại trắng sáng trở thành một ngôi nhà gỗ kiểu 1920s phủ rêu; chiếc cửa sổ tầng hai có người phụ nữ mặc váy cổ cao đứng bất động, da cô ấy mờ đục như ảnh rửa lỗi.
Lucas nheo mắt, tay vẫn giữ chắc khẩu súng liên thanh HK MP7.
– “Em thấy không? Ký ức của cư dân... nó đang tự tái cấu trúc không gian thực.”
Claire gật. Mỗi ký ức được trả về đều mang theo bản thể môi trường đã bị xóa: một quán ăn tưởng đã cháy từ 2002 nay mọc lên giữa khu thương mại; một trạm tàu điện tưởng không tồn tại nay lại có khách chờ; người dân... có người hoang mang chạy, có kẻ như lạc thần, và vài người — thậm chí cười sảng khoái khi nhớ ra tên người thân đã mất.
– “Thị trấn này...” – Claire khẽ – “...không còn hôm qua cố định nữa.”
Họ men theo con đường đá phủ tuyết mỏng tiến về nhà trọ cũ, nơi cả hai từng ẩn náu trước khi xâm nhập ARCADIA. Nhưng trước khi đến được nơi ấy, Lucas đột ngột dừng lại. Tai nghe trên vai anh phát tín hiệu rung cực nhẹ. Một tần số quen thuộc.
– “Ký Chủ số 0 đang phát tín hiệu.” – anh nói, mắt tối lại.
Claire nhìn anh.
– “Ý anh là... người đầu tiên? Người nguyên bản?”
Lucas gật.
– “Bị tuyên bố đã chết trong vụ nổ Baltic năm 2009. Nhưng nếu hắn sống, và nhớ toàn bộ—hắn có thể thao túng mọi ký ức xung quanh. Không cần thiết bị.”
– “Hắn ở đâu?”
Lucas không trả lời. Anh chỉ giơ tay chỉ về trường trung học cũ của Ravenshade — nơi được đồn rằng đã đóng cửa từ 1993 sau vụ mất tích tập thể 61 học sinh. Nhưng hiện tại... ánh sáng đang phát ra từ bên trong. Và một lá cờ màu bạc khắc hình mặt nạ ba mặt treo trên nóc, phấp phới.
Claire nghiến răng.
– “Còn sót lại của MẶT NẠ.”
– “Không. Đây là tổ chức phản MẶT NẠ... do số 0 dẫn đầu. Chúng ta không thể chắc mình sẽ sống sót khi bước vào.”
Không kịp nói thêm, một vết nứt không gian bật mở giữa đường. Không gian trước mặt cong lại, vặn xoắn như bị bóp bằng tay thần. Từ đó, một sinh vật lết ra – cao gần 3 mét, làn da đen bóng, nhưng mặt là gương phản chiếu chính người đang nhìn nó. Nó nhìn Claire, và trong mặt gương hiện chính gương mặt cô — đang khóc máu.
Lucas kéo cò MP7.
– “Quái vật ký ức tự hình thành từ mảnh vụn chưa kịp ghép. Đừng nhìn lâu.”
Claire không chần chừ. Cô lia Leica, chụp một cú—đèn flash bật mạnh. Con quái vật rú lên như thể ảnh chụp lấy mất hình thể thật, rồi tan thành khói.
– “Chúng ta cần đến trường học. Nếu số 0 còn sống, anh ta chính là người duy nhất có thể giúp tái khóa kết cấu ký ức trên toàn cầu.” – Claire khẽ nói.
Lucas gật.
Trên bầu trời, một vết nứt khác bắt đầu loang ra, to hơn… giống như một cánh cổng. Và một âm thanh rền rĩ, từ sâu trong lòng thị trấn, bắt đầu vang lên. Như tiếng đồng hồ bị đảo ngược, hay nhịp tim của một thứ gì đó không còn là con người nữa…