kịch bản anh đóng, tôi viết

Chương 10: Cảnh cuối của trái tim


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng Bắc Thành u ám.

Tuyết đầu mùa chưa rơi, nhưng hơi lạnh đã len lỏi vào từng nhịp thở.

Trong căn hộ nhỏ, Tô Vãn ngồi bên cửa sổ, nhìn những dải mây trắng trôi chậm trên nền trời xám.

Laptop vẫn mở, con trỏ nhấp nháy ở dòng đầu tiên của file mới:

“Tiểu thuyết: Cảnh cuối của trái tim.”

Đó là cái tên cô vừa đặt.

Không còn là kịch bản cho ai khác, không còn là những nhân vật ảo — lần này, cô muốn viết câu chuyện của chính mình, của họ.

Điện thoại reo.

Là tin nhắn của Lục Tư Hàn.

“Anh đang ở sân bay. Trời ở đây lạnh hơn em nghĩ.”

Cô gõ lại:

“Đừng quên mang khăn, Bắc Thành không giống Thượng Hải đâu.”

Anh nhắn kèm một tấm ảnh — đôi giày dính nước, vali kéo trên sàn, và một nụ cười nhạt của anh phản chiếu trong kính cửa.

“Anh đi đây. Khi về, anh muốn đọc chương đầu tiên của em.”

Cô nhìn dòng chữ, chậm rãi nhắn lại:

“Em hứa.”

Rồi đặt điện thoại xuống, lặng im rất lâu.

Buổi chiều hôm đó, cô đến công ty giao bản kịch bản cuối cho đạo diễn Tạ Chấn.

Ông nhìn cô, ánh mắt đầy hài lòng:

“Bản này có cảm xúc thật. Anh đọc mà thấy như nghe được tiếng tim đập.”

Cô mỉm cười nhẹ:

“Vì nó thật mà.”

Tạ Chấn gật gù:

“Nghe nói Lục Tư Hàn đi Thượng Hải hai tháng. Cậu ta vẫn còn giữ liên lạc với em chứ?”

“Có.”

“Vậy thì tốt. Anh nghĩ… hai người không cần phải tránh nữa. Giới giải trí vốn ồn ào, nhưng khán giả chỉ quan tâm một thời gian. Tình cảm thật, mới ở lại lâu.”

Cô khẽ cười, không trả lời.

Câu nói ấy đúng, nhưng tình cảm thật chưa chắc chịu được thời gian — đặc biệt khi giữa họ là cả một thế giới danh vọng, lịch trình, và những ánh đèn không bao giờ tắt.

Những ngày sau, Bắc Thành vào đông.

Cô viết suốt ngày đêm, câu chữ như những hơi thở còn sót lại từ quá khứ.

Trong bản thảo, nhân vật nữ chính là một biên kịch, người từng tin rằng mình chỉ tồn tại để viết nên cảm xúc của người khác, cho đến khi gặp một diễn viên khiến cô nhận ra — đôi khi, chính người viết cũng cần được yêu.

Cô miệt mài với từng chương, từng đoạn hội thoại, cho đến khi chợt nhận ra:

Mọi lời thoại cô viết đều là những câu anh từng nói.

“Anh không thể diễn tiếp được nữa, vì vai diễn này đã thành anh thật rồi.”

“Nếu anh là ánh sáng, thì em là người khiến anh tồn tại.”

Cô đọc lại, ngón tay khẽ run.

Mỗi câu chữ như một mảnh ký ức chưa kịp lành.

Một buổi tối, An Hân ghé qua.

Cô bạn thân nhìn quanh căn phòng đầy giấy nháp và cà phê nguội, khẽ thở dài:

“Cậu viết như người chạy trốn.”

Tô Vãn cười nhẹ:

“Có lẽ vậy. Chạy trốn khỏi chính nỗi nhớ.”

An Hân ngồi xuống, rót nước:

“Cậu nhớ anh ấy nhiều lắm đúng không?”

“Ừ.”

“Anh ta gọi cho cậu không?”

“Không. Nhưng mỗi sáng anh ấy gửi một tin nhắn. Có hôm chỉ là ảnh bầu trời, có hôm là dòng chữ: ‘Anh đang quay, nhưng trong cảnh đó có em.’”

An Hân im lặng, rồi nắm tay cô:

“Thế là đủ rồi, Vãn. Không phải cứ ở cạnh nhau mới là yêu.”

Cô khẽ gật, nhưng ánh mắt vẫn xa xăm.

Thời gian trôi như nước.

Tháng thứ nhất, cô hoàn thành 5 chương đầu của tiểu thuyết.

Tháng thứ hai, cô bắt đầu nhớ anh đến mức viết không nổi.

Tin tức về Lục Tư Hàn vẫn tràn trên mạng: ảnh hậu trường, video phỏng vấn, bài báo về diễn xuất…

Trong tấm hình nào, anh cũng nở nụ cười nhẹ — nụ cười mà cô thuộc từng góc cạnh.

Một đêm, cô vô thức mở livestream phỏng vấn đoàn phim.

MC hỏi:

“Anh Hàn, vai diễn mới lần này có điều gì đặc biệt so với những vai trước?”

Anh đáp, giọng trầm nhưng nhẹ như gió:

“Khác ở chỗ… lần này tôi không cần diễn quá nhiều. Có những cảm xúc, tôi từng trải qua rồi.”

MC cười:

“Là tình yêu à?”

Anh im một giây, rồi đáp:

“Có thể.”

Cô ngồi lặng, tim như rơi xuống.

Không biết vì câu trả lời ấy là thật, hay chỉ là lời đáp khéo để né truyền thông — nhưng với cô, chỉ cần anh nhớ, thế là đủ.

Một tuần sau, đạo diễn Tạ Chấn gọi cho cô:

“Vãn, anh vừa xem bản thảo Cảnh cuối của trái tim. Rất hay. Anh muốn mua bản quyền làm phim.”

Cô ngỡ ngàng:

“Phim?”

“Đúng. Anh nghĩ câu chuyện này sẽ chạm đến khán giả. Và nếu có thể, anh muốn Lục Tư Hàn đóng vai nam chính.”

Tay cô khựng lại trên bàn.

“Anh ấy… biết chưa?”

“Chưa. Nhưng nếu em đồng ý, anh sẽ gửi kịch bản cho công ty của cậu ta.”

Cô cười khẽ, giọng lạc đi:

“Anh cứ gửi đi.”

Tạ Chấn nói tiếp:

“Nhưng anh cần kết thúc. Cuốn này chưa có đoạn cuối.”

Cô nhìn màn hình — dòng chữ cuối cùng vẫn trống:

“Họ gặp lại nhau, nhưng—”

Cô chưa thể viết tiếp.

Bởi ngoài đời, cô cũng đang chờ kết thúc của chính mình.

Đêm hôm đó, cô mơ thấy anh.

Trong giấc mơ, anh bước ra từ khung hình sáng, mặc áo sơ mi trắng, cười với cô:

“Anh nói rồi mà, đừng viết cái kết buồn.”

Cô muốn bước tới, nhưng khoảng cách giữa họ là một tấm kính mỏng, trong suốt mà không thể chạm.

Cô giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào lớp kính lạnh ngắt.

“Anh ở đâu?”

“Ở trong cảnh cuối của em.”

Cô giật mình tỉnh dậy. Ngoài trời, tuyết rơi thật.

Lần đầu tiên trong mùa đông, Bắc Thành trắng xóa.

Sáng hôm sau, cô nhận được email từ đạo diễn Tạ Chấn:

“Vãn, anh Hàn vừa đọc bản thảo của em. Cậu ta nói, nếu phim được làm, cậu ta muốn giữ nguyên từng câu thoại, không sửa gì hết.”

Cô đọc lại nhiều lần, tim nhói lên.

Giữa bao người, chỉ có anh hiểu rằng những lời thoại đó không phải hư cấu.

Cô mở laptop, viết thêm dòng cuối cùng:

“Cảnh cuối của trái tim – họ gặp lại nhau, giữa mùa tuyết đầu tiên, không còn máy quay, không còn vai diễn. Chỉ còn một ánh nhìn đủ làm tan cả mùa đông.”

Buổi chiều, khi cô đang gõ những dòng cuối, điện thoại reo.

Tên người gọi: Lục Tư Hàn.

“Em đang viết à?” – giọng anh trầm, hơi khàn.

“Ừ. Gần xong rồi.”

“Anh đọc bản nháp rồi.”

“Anh thấy sao?”

“Anh thấy… em vẫn chưa dám viết kết thúc thật.”

Cô im lặng.

Anh nói tiếp, giọng nhẹ đi:

“Ngày mai anh về Bắc Thành. Chúng ta gặp nhau nhé.”

Cô khẽ cười:

“Gặp ở đâu?”

“Em chọn đi.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ — tuyết vẫn rơi, mỏng như khói.

“Cầu Minh Tâm. Nơi lần đầu anh bảo vệ em khỏi phóng viên.”

“Anh nhớ.” – anh nói khẽ – “Ngày mai, 5 giờ chiều. Anh sẽ đứng ở đó.”

Chiều hôm sau, tuyết rơi dày hơn.

Cầu Minh Tâm phủ trắng, từng bước chân in lên nền đá lạnh.

Tô Vãn đến sớm. Cô đứng bên lan can, hai tay nắm chặt cốc cà phê nóng, hơi thở phả ra khói.

Phía xa, ánh đèn xe lóe lên giữa màn sương.

Một bóng người tiến lại — áo khoác đen, mũ len, và nụ cười quen thuộc.

Anh dừng trước mặt cô, hơi thở hòa vào làn sương lạnh.

“Anh về rồi.”

Cô gật đầu, mắt ươn ướt:

“Em tưởng anh quên.”

“Không quên. Chỉ là… muốn em viết xong cái kết đã.”

Cô cười, run run:

“Viết xong rồi.”

“Cho anh đọc chứ?”

Cô đưa bản in trong túi áo cho anh.

Anh mở ra, nhìn dòng cuối cùng, khẽ đọc:

“Cảnh cuối của trái tim – họ gặp lại nhau, giữa mùa tuyết đầu tiên…”

Anh ngẩng lên, nhìn cô:

“Và?”

“Và họ hôn nhau.”

Anh bật cười, giọng ấm áp:

“Vậy thì cho anh diễn đúng kịch bản nhé.”

Nói rồi, anh cúi xuống, hôn cô — nụ hôn không cần khán giả, không có máy quay, không có thoại, chỉ có họ, giữa tuyết rơi trắng trời.

Tô Vãn khẽ nhắm mắt.

Trong khoảnh khắc đó, cô biết — đây không phải cảnh trong phim, mà là cảnh cuối thật sự của trái tim.

Cả hai đứng giữa cây cầu, tuyết phủ quanh.

Thế giới im lặng, chỉ còn hơi thở và tiếng tim.

Cô khẽ nói, giọng nghèn nghẹn:

“Anh biết không… nếu có phần hai, em sẽ không viết nữa.”

“Vì sao?”

“Vì em không muốn biến hạnh phúc này thành kịch bản. Em muốn nó chỉ thuộc về chúng ta thôi.”

Anh siết chặt tay cô:

“Được. Từ nay, câu chuyện sẽ do anh viết tiếp, không bằng chữ, mà bằng đời thật.”

Tô Vãn ngước nhìn bầu trời.

Tuyết rơi như từng thước phim quay chậm.

Cô chợt nghĩ — có lẽ, tình yêu không cần kết thúc đẹp, chỉ cần được sống trong một khoảnh khắc đẹp, thế là đủ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×