Gió thổi nhè nhẹ qua khe cửa sổ.
Buổi sáng Bắc Thành nhuộm màu xám bạc, mưa tuyết lất phất rơi, như thể mùa đông vẫn chưa muốn rời đi.
Tô Vãn mở mắt, nhìn trần nhà trắng lạnh. Trên bàn, tờ giấy viết dở vẫn còn nguyên — nét chữ của cô nghiêng nghiêng, chưa kịp khép lại một lời chào.
“Gửi anh, người đang ở nơi xa hơn những vì sao...”
Cô ngừng bút ở đó, mực loang ra như vệt nước mắt.
Sau buổi gặp gỡ trên cầu Minh Tâm, mọi thứ trở lại yên bình.
Lục Tư Hàn nhận dự án phim mới ở châu Âu. Anh đi gấp, chỉ kịp để lại cho cô một cái ôm dài và lời hứa mơ hồ:
“Anh quay xong sẽ về. Khi đó, chúng ta đi biển, được không?”
Cô gật đầu.
Nhưng trong lòng cô biết, mỗi lần anh nói “khi đó”, là mỗi lần khoảng cách giữa họ lại kéo dài thêm một chút.
Tô Vãn trở lại với công việc thường ngày.
Sáng viết, chiều duyệt kịch bản, tối dạy thêm lớp viết sáng tạo online.
Mọi thứ vẫn đều đặn, chỉ trừ một điều: thiếu anh.
Điện thoại thỉnh thoảng có tin nhắn — toàn là những câu ngắn gọn, giản dị:
“Anh vừa quay xong cảnh rừng tuyết.”
“Bên này trời lạnh lắm, em nhớ mặc ấm nhé.”
“Anh mơ thấy Bắc Thành, có em đứng giữa tuyết.”
Những dòng tin ít ỏi, nhưng cô đọc hàng chục lần.
Mỗi chữ, như được chắt ra từ hơi thở.
Rồi dần dần, tin nhắn thưa hơn.
Không phải vì anh quên, mà vì anh bận hơn, xa hơn.
Lịch quay kín, múi giờ chênh lệch, internet chập chờn nơi vùng núi…
Tô Vãn hiểu, và không trách.
Cô chỉ bắt đầu viết.
Những bức thư.
Không gửi đi.
Bức thư thứ nhất — viết sau một đêm tuyết tan.
“Anh Tư Hàn,
Bắc Thành hôm nay ấm hơn một chút, tuyết ngoài hiên bắt đầu chảy.
Em mang khăn len anh tặng năm ngoái ra giặt, mùi anh vẫn còn vương nhẹ.
Người ta nói tình yêu xa không nên giữ vật kỷ niệm, vì nó làm tim mình đau.
Nhưng em lại không nỡ bỏ.
Có những đêm em mơ thấy anh — không phải trong phim, không phải trên sân khấu, mà là anh thật, với nụ cười lười nhác và ánh nhìn dịu dàng.
Em muốn ôm anh một lần, chỉ để chắc rằng anh vẫn ở đó, thật sự, không phải là một giấc mộng.”
Cô gấp lại, đặt vào chiếc hộp gỗ nhỏ, cùng với những bức thư khác.
Bức thư thứ hai — khi cô nghe tin đoàn phim anh đóng được đề cử quốc tế.
“Chúc mừng anh, người của ánh sáng.
Em đã xem đoạn phỏng vấn. Anh đứng giữa khán phòng lớn, mặc vest đen, nhìn vào máy quay và cười.
Anh nói: ‘Tôi chỉ là người kể chuyện bằng cảm xúc.’
Khi ấy, em đã khóc.
Vì người kể chuyện bằng cảm xúc ấy, từng là người khiến trái tim em học cách viết nên yêu thương.
Em vẫn giữ lời hứa.
Em đang viết truyện mới. Không còn là về anh, nhưng anh vẫn ở trong từng nhân vật nam chính.”
Đêm.
Màn hình điện thoại sáng lên — thông báo từ mạng xã hội:
“Lục Tư Hàn – Official Account vừa đăng ảnh mới.”
Anh đứng giữa cánh rừng tuyết, vai khoác áo dạ dài, tay cầm ly cà phê.
Phía sau là ánh mặt trời rực rỡ đến lóa mắt.
Cô nhấn tim, rồi tắt máy.
Cảm giác như chạm vào một bức tường sáng — đẹp, nhưng xa vời.
Bức thư thứ ba — không có ngày tháng.
“Anh à,
Có bao giờ anh sợ mất ai đó mà chẳng biết cách giữ không?
Em từng nghĩ, chỉ cần tin nhau là đủ. Nhưng hóa ra, tin không thôi vẫn chưa đủ.
Hôm qua, em ra quán cà phê chúng ta từng đến. Bàn số 7 vẫn ở đó, nhưng ly cà phê đen không còn đậm như trước.
Có lẽ vì không có anh.
Người ta nói tình yêu xa là phép thử. Nhưng em sợ, đến khi vượt qua được phép thử, em lại không còn đủ dũng khí để bắt đầu lại.”
Một ngày, cô nhận được phong thư từ Pháp.
Không có tên người gửi, chỉ ghi dòng chữ nguệch ngoạc:
“Đừng quên ăn sáng.”
Bên trong là tấm ảnh chụp bầu trời — hoàng hôn vàng rực, cùng dòng chữ nhỏ ở mặt sau:
“Trời bên này cũng có màu giống mắt em.”
Cô bật cười, vừa khóc vừa cười.
Người đàn ông ấy, dù xa đến đâu, vẫn luôn nhớ những điều nhỏ nhặt nhất.
Tô Vãn đem những bức thư ra, buộc lại bằng sợi ruy băng trắng.
Cô đặt vào hộp, rồi khóa lại.
Không gửi — vì cô muốn giữ lại một chút riêng tư, một chút lặng, giữa thế giới ồn ào của họ.
Tháng thứ hai anh xa, cô đến phim trường Cảnh cuối của trái tim — bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của cô.
Hôm ấy là buổi quay đầu tiên.
Nam chính là một diễn viên trẻ. Khi anh ta diễn cảnh cuối cùng, nói câu:
“Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn gặp em giữa mùa tuyết đầu tiên.”
Cô bỗng quay đi.
Không phải vì cảnh ấy buồn, mà vì giọng nói ấy gợi lại anh.
Tạ Chấn nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:
“Em vẫn chưa quên được à?”
Cô cười:
“Không phải chưa quên. Chỉ là… vẫn nhớ.”
Buổi tối, cô về nhà, bật nhạc cũ.
Bản nhạc “Thiên không chi thành” vang lên, giai điệu dịu như gió qua những ô cửa nhỏ.
Cô mở hộp thư, viết thêm bức thứ tư.
“Anh Tư Hàn,
Em nghĩ, có lẽ tình yêu thật sự không cần ở bên cạnh, mà chỉ cần được nhớ đến.
Em không biết khi nào anh về, cũng không dám hỏi.
Vì sợ một ngày nào đó, câu trả lời sẽ là ‘không về nữa’.
Nhưng nếu có thể, em vẫn muốn giữ niềm tin nhỏ bé này.
Rằng giữa hàng trăm thành phố, hàng nghìn người, vẫn có một người nhớ đến em, như cách em vẫn nhớ về anh.”
Tháng ba.
Bắc Thành bắt đầu ấm.
Cây anh đào trước nhà nở rộ, cánh hoa hồng phấn bay lả tả trong gió.
An Hân ghé thăm, mang theo một tách trà hoa cúc và nụ cười tươi rói:
“Nghe nói phim của cậu sắp công chiếu rồi à?”
“Ừ. Tháng sau.”
“Anh ta có về dự không?”
Tô Vãn khựng lại, mím môi:
“Không biết. Có lẽ anh ấy bận.”
An Hân nhìn cô một lúc lâu rồi nói:
“Cậu yêu người ta quá rồi. Nhưng tình yêu cũng cần có chỗ để thở, Vãn à. Đừng giữ mọi thứ một mình.”
Tô Vãn cười nhẹ:
“Em không giữ đâu. Em viết ra hết rồi mà.”
Đêm hôm đó, cô nhận tin nhắn từ số lạ:
“Anh vừa xong cảnh cuối. Khi tuyết rơi, anh nhớ em.”
Không ghi tên, nhưng cô biết đó là ai.
Tay cô run run gõ lại:
“Em cũng nhớ anh. Nơi này đang có mưa hoa anh đào, em muốn anh nhìn thấy.”
Tin nhắn được gửi đi, nhưng không có hồi đáp.
Một tuần sau, cô nhận bưu kiện.
Bên trong là chiếc máy ảnh cũ — đúng chiếc cô từng thích mà chưa kịp mua.
Kèm theo tờ giấy nhỏ:
“Chụp lại những gì em yêu, vì có thể anh không kịp nhìn thấy.
— Tư Hàn.”
Nước mắt cô rơi, làm nhòe dòng chữ.
Cô ôm máy ảnh vào ngực, như ôm lấy một phần của anh.
Cô ra phố, chụp từng góc quen thuộc:
Hàng cây bên cầu Minh Tâm.
Tiệm cà phê bàn số 7.
Ô cửa sổ phòng cô, nơi ánh sáng sớm rọi vào bàn viết.
Mỗi bức ảnh, cô in ra, viết phía sau một dòng ngắn:
“Em vẫn ở đây.”
Rồi cất vào hộp thư chưa gửi.
Ngày phim công chiếu, khán phòng chật kín.
Đèn tắt, màn hình sáng.
Cảnh cuối hiện lên — hai nhân vật gặp lại nhau giữa tuyết đầu mùa.
Cô ngồi hàng ghế thứ ba, tim thắt lại.
Giữa khoảnh khắc ấy, cô chợt nghe tiếng bước chân phía sau.
Một giọng nói trầm thấp, rất quen:
“Anh đến muộn rồi.”
Cô quay lại — Lục Tư Hàn đứng đó, áo khoác dài, tóc hơi rối, ánh mắt ấm như ngày nào.
“Anh…” – cô thốt lên, không tin nổi.
Anh mỉm cười:
“Anh về vì em. Cảnh cuối phải có người viết, người diễn, và người chứng kiến.”
Cô bật khóc.
Anh ngồi xuống cạnh, nắm tay cô.
“Anh đọc hết những lá thư chưa gửi.”
“Anh… đọc ở đâu?”
“An Hân gửi cho anh.”
Cô tròn mắt, rồi bật cười trong nước mắt:
“Cô ấy phản bội em.”
“Không.” – anh lắc đầu – “Cô ấy giúp anh biết rằng, người anh yêu vẫn chưa quên anh.”
Màn hình chiếu đến cảnh tuyết rơi — cùng khung cảnh như trong ký ức họ.
Anh ghé sát tai cô, khẽ nói:
“Bức thư cuối cùng, để anh viết nhé.”
Cô gật, nước mắt khẽ rơi.
Sau buổi chiếu, anh đưa cô ra ban công rạp phim.
Bên ngoài, tuyết đầu mùa lại rơi.
Anh lấy trong túi ra tờ giấy gấp gọn.
“Bức thư cuối của anh.”
Cô mở ra, dòng chữ nắn nót:
“Tô Vãn,
Nếu em vẫn viết, hãy viết chúng ta bằng chữ thật, không cần giấu nữa.
Nếu em vẫn chụp ảnh, hãy chụp thêm một tấm — là nụ cười của anh, khi được đứng cạnh em.
Còn nếu em vẫn sợ, thì cứ để anh nói:
Anh về rồi. Và anh không đi nữa.
— Lục Tư Hàn.”
Cô ôm chầm lấy anh, cười trong nước mắt:
“Vậy là hết thư rồi.”
“Không.” – anh đáp – “Chúng ta chỉ vừa bắt đầu viết lại thôi.”
Đêm ấy, Bắc Thành sáng đèn.
Giữa tuyết trắng, hai người đứng tựa vai nhau.
Trên tay cô là máy ảnh, tấm ảnh đầu tiên hiện lên —
Cảnh cuối của trái tim, nhưng là chương đầu của đời thật.