kịch bản anh đóng, tôi viết

Chương 12: Khoảng trời trong mắt anh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên sau khi anh trở về.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng, rọi lên vai anh, để lại những vệt sáng vàng ấm.

Tô Vãn mở mắt, thấy anh vẫn nằm cạnh, tay vắt qua trán, hơi thở đều đều.

Cô nhìn anh thật lâu — khuôn mặt đã gầy đi một chút, đường nét rõ hơn sau mấy tháng quay phim, nhưng ánh nhìn ấy, dù khép lại, vẫn bình yên đến lạ.

Cô khẽ duỗi tay, chạm vào tóc anh, vuốt nhẹ.

Anh mở mắt, nắm lấy tay cô.

“Nhìn đủ chưa?”

Cô giật mình, đỏ mặt:

“Anh dậy khi nào vậy?”

“Ngay khi em bắt đầu đếm nốt ruồi trên mặt anh.”

“Em có làm thế đâu!”

Anh cười, kéo cô vào lòng:

“Anh đoán đúng rồi còn gì.”

Hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ cô, khiến tim cô loạn nhịp.

Giây phút ấy, cô bỗng nhận ra — hóa ra hạnh phúc chẳng cần gì to tát, chỉ cần có người mình thương ở ngay bên cạnh.

Sau khi ăn sáng, Tô Vãn pha cà phê, còn anh ngồi trên sofa đọc lại kịch bản cô đang viết dở.

Tiếng gõ bàn phím hòa cùng tiếng nhạc nhẹ từ loa nhỏ, tạo nên một buổi sáng êm đềm hiếm có.

“Em đổi phong cách viết rồi.” – anh nhận xét, giọng nhẹ.

“Đổi thế nào?”

“Không còn u buồn như trước. Có nhiều ánh sáng hơn.”

Cô ngước lên, mỉm cười:

“Vì anh về rồi.”

Anh khẽ gật, mắt ánh lên tia ấm.

“Vậy cho anh được làm người giữ ánh sáng này nhé.”

“Không được.” – cô giả vờ nghiêm túc – “Em phải tự giữ, lỡ anh lại đi nữa thì sao?”

Anh nắm tay cô, giọng trầm:

“Lần này, anh không đi nữa.”

Cô ngẩng đầu, bắt gặp trong mắt anh phản chiếu ánh trời xanh, sáng đến mức như có thể tan vào.

Một tuần sau, Tô Vãn nhận được lời mời hợp tác viết kịch bản cho một bộ phim điện ảnh mới.

Đạo diễn không ai khác — Tạ Chấn.

Trong buổi gặp, ông nói:

“Anh muốn em và Lục Tư Hàn cùng làm dự án này. Một người viết, một người diễn. Câu chuyện sẽ mang tên ‘Khoảng trời trong mắt anh’.”

Tô Vãn hơi sững:

“Anh nghĩ... khán giả vẫn muốn thấy bọn em chung một phim sao?”

“Không chỉ muốn. Họ trông đợi. Hai người là một cảm xúc mà ống kính không thể thay thế.”

Cô cười, không nói gì.

Lúc ra về, anh đuổi theo, nắm tay cô giữa hành lang đông người:

“Anh đồng ý rồi.”

“Gì cơ?”

“Vai nam chính. Lý do duy nhất là vì biên kịch là em.”

“Anh không sợ lời bàn tán à?”

“Anh sợ em không viết nữa.”

Câu nói ấy, ngắn gọn, mà khiến tim cô mềm ra như tan chảy.

Những ngày sau, họ làm việc cùng nhau.

Cô viết ở bàn, anh đọc ở ghế đối diện.

Có lúc, anh sửa lời thoại, thêm vài từ, hoặc đọc thử bằng giọng diễn viên thật, khiến cô cười phá lên:

“Anh đọc thoại tình cảm mà giống đang mắng người khác quá.”

“Anh đang thử phong cách lạnh lùng quyến rũ đó.”

“Lạnh lùng thì được, chứ quyến rũ thì... cần tập thêm nha.”

Anh giả vờ giận, kéo cô lại:

“Em dám chê anh à? Vậy hôn một cái xem còn dám chê không.”

Cô bật cười, đẩy nhẹ, nhưng anh vẫn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhanh lên trán cô.

“Thấy chưa? Quyến rũ chưa?”

“Không.” – cô đáp, mặt đỏ ửng – “Chỉ là... ngọt thôi.”

Anh cười, ôm cô chặt hơn.

Cứ thế, từng ngày trôi qua nhẹ như gió.

Hai người cùng viết, cùng nấu ăn, cùng thức khuya đọc lại bản thảo.

Mỗi khi cô cau mày vì kịch bản chưa ổn, anh lại đưa cho cô cốc sữa nóng và nói:

“Không sao, viết lại được. Anh đọc bao nhiêu bản cũng không mệt.”

Đôi khi, họ cùng ra ngoài dạo phố.

Giữa dòng người tấp nập, anh nắm tay cô, điềm nhiên bước, mặc kệ vài ánh nhìn tò mò.

Cô hỏi nhỏ:

“Anh không sợ bị chụp ảnh à?”

Anh đáp:

“Không. Vì anh muốn mọi người biết anh có người để nắm tay.”

Lời nói ấy làm tim cô nhói — không phải vì xúc động, mà vì nỗi sợ len nhẹ:

Liệu hạnh phúc này có kéo dài mãi không?

Một buổi tối, khi cô đang chỉnh sửa bản kịch bản, điện thoại reo — số lạ.

“Xin chào, tôi là quản lý của Lục Tư Hàn.” – giọng nữ vang lên, nhẹ nhưng lạnh.

“Tôi muốn nói về chuyện hợp đồng cũ. Có vài điều cần cô rõ.”

Tô Vãn thoáng bối rối:

“Hợp đồng gì ạ?”

“Về việc anh ấy từng ký thỏa thuận giữ hình ảnh độc thân trong 5 năm, tính từ hai năm trước. Nếu bây giờ lộ tin yêu đương, công ty có thể yêu cầu bồi thường.”

Cô lặng người.

“Ý cô là... anh ấy chưa nói với tôi?”

“Chắc chưa. Nhưng cô nên biết để tránh gây rắc rối cho anh ấy.”

Giọng bên kia cúp máy trước khi cô kịp hỏi thêm.

Cô ngồi im rất lâu.

Bàn tay cầm điện thoại lạnh ngắt.

Khi anh trở về, cô vẫn cố mỉm cười như không có gì.

Anh vui vẻ kể chuyện hôm nay đi thử vai, đạo diễn khen phần diễn xuất cảm xúc thật.

Cô chỉ gật đầu, không dám nhìn lâu vào mắt anh.

Đêm đó, cô không ngủ.

Cô mở máy tính, định viết tiếp kịch bản, nhưng con trỏ nhấp nháy mãi mà không có dòng nào hiện ra.

Giữ hình ảnh độc thân trong 5 năm.

Bồi thường nếu lộ tin yêu đương.

Cô hiểu, với giới nghệ sĩ, hợp đồng là xiềng xích. Nhưng cô không nghĩ anh phải đánh đổi cả thật lòng.

Cô muốn hỏi anh, nhưng lại sợ.

Sợ câu trả lời sẽ khiến hạnh phúc mong manh này sụp đổ.

Hôm sau, họ có buổi chụp ảnh quảng bá phim.

Ekip yêu cầu hai người giữ khoảng cách, chỉ chụp theo góc “bạn diễn thân thiết”.

Cô nghe mà thấy nghèn nghẹn.

Khi ánh đèn flash nhá lên, anh vẫn mỉm cười, vẫn dịu dàng như mọi khi.

Nhưng trong khoảnh khắc máy ảnh tắt, anh khẽ nắm tay cô dưới bàn, siết rất chặt.

Không ai thấy, chỉ có họ biết.

Giữa hàng chục ống kính, họ vẫn tìm thấy nhau.

Buổi tối, cô đang rửa ly trong bếp thì anh tiến đến, vòng tay ôm từ phía sau.

“Em lạ lắm. Có chuyện gì à?”

“Không có.”

“Đừng giấu anh.” – giọng anh trầm, gần như van nài.

Cô im lặng. Nước từ vòi vẫn chảy, tràn qua kẽ tay cô lạnh buốt.

Rồi cô khẽ hỏi, giọng run:

“Anh có từng ký hợp đồng... phải giữ hình ảnh độc thân không?”

Cả không gian im phăng phắc.

Hơi thở anh khựng lại.

“Em biết rồi à?”

“Ừ.”

“Anh định nói với em. Chỉ là... chưa kịp.”

Cô quay lại, nhìn thẳng vào anh:

“Anh định nói khi nào? Khi người ta phát hiện? Hay khi em trở thành bí mật phải che giấu?”

Anh nắm vai cô, ánh mắt đầy mâu thuẫn:

“Không phải anh muốn giấu. Nhưng nếu nói sớm, em sẽ sợ, sẽ rời đi. Anh không muốn điều đó.”

“Thì ra, anh nghĩ em yếu đuối đến vậy sao?”

Anh im.

Cô lùi lại, nước mắt rơi xuống, hòa với nước rửa chén, lạnh lẽo và trong suốt.

“Em không cần danh phận, không cần công khai. Nhưng ít nhất, em cần sự thật.”

Cô nói xong, bước ra khỏi bếp.

Anh đứng im, nghe tiếng cửa phòng khép lại.

Đêm dài vô tận.

Tô Vãn ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài trời.

Trong lòng cô là một khoảng trống lớn — không phải vì mất niềm tin, mà vì cảm giác bị giấu khỏi một phần thế giới của anh.

Cô mở laptop, mở file kịch bản Khoảng trời trong mắt anh, nhìn dòng thoại cuối cùng anh từng đề xuất:

“Nếu anh không thể nói yêu em trước thế giới, anh sẽ nói trước cả bầu trời.”

Cô lặng lẽ xóa đi một chữ, rồi lưu lại.

Sáng hôm sau, anh dậy sớm.

Trên bàn, chỉ còn lại tờ giấy nhỏ:

“Em đi vài ngày. Đừng tìm.

Em cần thời gian để viết tiếp — không phải cho phim, mà cho chúng ta.”

Bên cạnh là hộp thư gỗ, nơi cô từng cất những bức thư chưa gửi.

Lần này, nó trống rỗng.

Anh mở ra, chỉ thấy một tấm ảnh duy nhất —

Bức ảnh cầu Minh Tâm giữa mùa tuyết đầu tiên, có hai bóng người đang đứng nắm tay.

Mặt sau tấm ảnh, dòng chữ ngắn ngủi:

“Khoảng trời trong mắt anh, từng là em.”

Anh ngồi lặng rất lâu, ánh sáng sớm chiếu lên vai.

Trong đôi mắt phản chiếu bóng mưa, chỉ còn lại một màu xám bạc — như buổi sáng đầu tiên cô nhìn thấy anh ngủ bên cạnh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×