kịch bản anh đóng, tôi viết

Chương 13: Những ngày không có em


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn hộ vẫn như cũ, chỉ thiếu hơi người.

Chiếc cốc cô hay dùng để uống sữa mỗi tối vẫn nằm cạnh ấm đun, vệt son nhạt trên miệng ly chưa kịp phai.

Lục Tư Hàn ngồi lặng trước bàn ăn, nhìn mãi mà không chạm vào.

Ba ngày trôi qua kể từ khi cô rời đi.

Không một tin nhắn, không cuộc gọi, không dấu vết nào để lại.

Anh đã từng nghĩ mình có thể chịu được cô im lặng — dù chỉ là vài giờ.

Nhưng khi im lặng ấy kéo dài đến ngày thứ ba, từng nhịp tim anh cũng bắt đầu vỡ vụn.

Buổi sáng, quản lý gọi đến:

“Anh Tư Hàn, chiều nay có buổi chụp tạp chí với đoàn phim, anh nhớ tới đúng giờ nhé.”

“Ừ.” – Anh đáp khẽ.

Giọng bên kia còn nói thêm vài lời dặn dò, anh nghe không lọt.

Mọi thứ như trôi đi, mờ mịt.

Từ ngày cô đi, mọi âm thanh đều trở nên xa lạ.

Anh mở kịch bản, trang cuối vẫn là phần cô chỉnh sửa dở — phần cô xóa đi dòng thoại “Nếu anh không thể nói yêu em trước thế giới, anh sẽ nói trước cả bầu trời.”

Anh cười nhạt.

Cô không cần nghe lời hứa nữa, cô chỉ cần sự thật.

Nhưng sự thật lại là điều anh đã không đủ dũng khí để nói sớm hơn.

Đến phim trường, anh vẫn cười, vẫn diễn, vẫn hoàn hảo như mọi khi.

Chỉ có điều, trong mỗi cảnh quay, ánh mắt anh không còn sáng như trước.

Đạo diễn cau mày:

“Tư Hàn, ánh mắt cậu thiếu lửa rồi. Phân đoạn này là khi nhân vật nhớ người yêu, phải có cảm xúc chứ.”

Anh khẽ đáp:

“Tôi đang nhớ thật mà.”

Cả trường quay cười, tưởng anh đùa.

Chỉ mình anh biết, câu nói ấy chẳng có lấy nửa phần giả dối.

Đêm về, anh lái xe quanh thành phố.

Đèn đường hắt lên mặt kính, loang loáng như những mảnh ký ức rơi vỡ.

Anh đi ngang quán cà phê họ từng đến lần đầu — nơi cô ngồi viết phác thảo nhân vật, còn anh ngồi nhìn cô suốt một buổi mà không chán.

Cửa quán vẫn sáng, bài nhạc cũ vẫn vang:

“Người từng bên tôi qua những đêm dài, giờ nơi đâu...”

Anh bước vào, chọn đúng chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Chủ quán nhận ra, cười:

“Cô gái hay đi cùng anh đâu rồi?”

Anh ngẩn người một lúc mới đáp:

“Đi viết tiếp câu chuyện khác.”

Chủ quán cười hiền:

“Vậy chắc cô ấy sẽ quay lại, khi viết xong phần của mình thôi.”

Anh gật đầu, nhưng trong mắt ánh lên nỗi buồn sâu hoắm.

Đêm thứ năm, anh nhận được email — từ một địa chỉ lạ, nhưng anh biết là cô.

Chỉ có vài dòng:

“Anh đừng lo. Em vẫn ổn.

Em đang ở nơi có nhiều mưa, nhiều cây, và yên tĩnh.

Có lẽ, khi viết xong kịch bản, em sẽ trở lại.

Em không giận, chỉ muốn hiểu lại lòng mình.

Đừng tìm em.”

Anh đọc đi đọc lại đến mười lần.

Mỗi chữ như đâm sâu vào ngực.

Đừng tìm em.

Nhưng làm sao anh không tìm?

Cô là người viết nên từng đoạn đời của anh, là lý do anh còn biết thế nào là chân thật trong diễn xuất, trong cảm xúc.

Ngày thứ bảy, anh đến công ty, gặp quản lý.

“Tôi muốn hủy hợp đồng giữ hình ảnh độc thân.”

Người quản lý hoảng hốt:

“Anh điên à? Hợp đồng còn ba năm nữa, vi phạm thì bồi thường ít nhất năm mươi tỷ đấy!”

“Cứ tính đi.” – Anh đáp bình thản – “Anh sẽ trả.”

“Vì cô ấy sao?”

“Ừ.”

“Anh có biết nếu công khai, fan sẽ quay lưng, hình tượng sụp đổ không?”

“Fan yêu một hình tượng, còn tôi yêu một con người. Giữa hai thứ đó, tôi chọn cô ấy.”

Giọng anh trầm, dứt khoát, khiến người đối diện không nói nổi thêm lời nào.

Đêm đó, anh về nhà, mở laptop, bắt đầu viết.

Không phải kịch bản, mà là thư gửi Tô Vãn.

Anh viết suốt, đến khi ánh sáng đầu ngày le lói.

“Vãn,

Anh từng nghĩ yêu em nghĩa là giữ em thật chặt, không để em bước khỏi thế giới anh.

Nhưng giờ anh hiểu, yêu còn là dám để em tự bước, dám để em chọn con đường mình tin.

Anh không trách em rời đi, chỉ sợ rằng em đi mà chưa kịp biết — anh đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, chỉ để được nắm tay em giữa ban ngày.”

Anh ký tên, không gửi.

Chỉ in ra, gấp lại, bỏ vào hộp thư gỗ — nơi cô từng để những lá thư chưa gửi.

Một tuần sau, phim Khoảng trời trong mắt anh khởi quay.

Tô Vãn vẫn chưa trở về, nhưng bản thảo của cô đã hoàn chỉnh, gửi qua email đoàn phim.

Tên cô vẫn nằm ở dòng đầu tiên: Biên kịch chính – Tô Vãn.

Anh đọc lại kịch bản, phát hiện cô sửa một chi tiết:

Câu thoại cuối cùng không còn là “Anh sẽ nói yêu em trước bầu trời.”

Mà là:

“Anh không cần nói gì cả, chỉ cần đến bên em khi trời đổ mưa.”

Anh cười khẽ.

Cô vẫn là cô — luôn dùng mưa để ẩn đi những giọt nước mắt.

Ngày quay cảnh cuối, trời bất ngờ đổ mưa thật.

Cảnh phim là cảnh nam chính chạy tìm người yêu giữa phố mưa, rồi dừng lại khi thấy cô quay lưng.

Anh bước đến, ôm cô từ phía sau, nói khẽ: “Đừng đi nữa.”

Khi đạo diễn hô “Diễn!”, anh lao vào mưa, thật đến mức mọi người ngỡ anh quên mất mình đang quay.

Anh gọi tên nhân vật nữ — nhưng trong lòng, anh đang gọi cô.

Từng giọt mưa rơi xuống, hòa cùng nước mắt anh, chẳng ai phân biệt được đâu là diễn, đâu là thật.

Cảnh quay kết thúc.

Đạo diễn im lặng thật lâu, rồi nói:

“Cảnh này không cần quay lại. Cảm xúc quá thật.”

Buổi tối hôm đó, anh trở về căn hộ, ướt sũng, mệt nhoài.

Trên bàn, có một tờ giấy nhỏ gấp gọn gàng, mực chữ quen thuộc.

Anh mở ra.

“Em xem tin tức, thấy anh dầm mưa thật.

Anh vẫn ngốc như thế.

Hợp đồng không đáng sợ bằng việc không dám sống thật với lòng mình.

Em ở nhà cũ của mẹ, ngoại ô thành phố.

Nếu anh còn nhớ đường, hãy đến, khi mưa tạnh.”

Tờ giấy có mùi giấy ẩm, như vừa thấm nước.

Anh cười, vội vã cầm áo khoác, bước ra ngoài, mặc dù mưa vẫn chưa dừng.

Ngoại ô cách trung tâm chừng bốn mươi phút lái xe.

Con đường ngập nước, đèn đường hắt ánh vàng loang lổ.

Anh dừng xe trước căn nhà nhỏ màu trắng – nơi cô từng kể là “nơi bình yên duy nhất của tuổi thơ”.

Cửa khép hờ.

Anh gõ nhẹ:

“Vãn, là anh.”

Không tiếng trả lời.

Anh đẩy cửa, bước vào.

Căn nhà tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc.

Trên bàn là một chồng bản thảo, cùng một tách trà còn ấm.

Cô bước ra từ hiên, mái tóc ướt nhẹ, mặc chiếc áo len cũ màu be.

Ánh mắt cô chạm vào anh — vừa bất ngờ, vừa bình tĩnh đến lạ.

“Anh đến rồi à.”

“Anh sợ mưa tạnh thì em đi mất.”

Cô khẽ cười.

“Em không đi nữa.”

Anh tiến lại, dừng ngay trước mặt cô.

Hai người nhìn nhau, không cần nói.

Chỉ có tiếng mưa bên ngoài nhỏ dần, như đang lắng nghe.

Anh giơ tay, khẽ chạm vào má cô, giọng run run:

“Anh đã hủy hợp đồng rồi.”

Cô mở to mắt:

“Anh... điên à? Số tiền đó—”

“Không sao.” – Anh ngắt lời, mỉm cười – “Tiền có thể kiếm lại. Nhưng nếu mất em, anh không kiếm lại nổi.”

Nước mắt cô rơi, hòa với tiếng mưa cuối cùng.

Anh cúi xuống, ôm cô thật chặt, thì thầm bên tai:

“Đây là lần đầu tiên anh dám sống thật với thế giới. Và anh chọn em.”

Đêm ấy, mưa ngừng hẳn.

Bầu trời mở ra, từng vì sao rải sáng.

Cô tựa vào vai anh, khẽ nói:

“Em viết thêm đoạn kết mới cho kịch bản rồi.”

“Đoạn gì?”

“Sau khi trời tạnh, người ấy không cần nói gì nữa. Vì tất cả đã nằm trong ánh mắt họ.”

Anh khẽ hôn lên tóc cô:

“Vậy em nhìn kỹ đi. Trong mắt anh, chỉ có em thôi.”

Sáng hôm sau, tin tức khắp nơi đăng tải:

“Nam diễn viên Lục Tư Hàn công khai người yêu – nữ biên kịch Tô Vãn.”

Dưới hàng ngàn bình luận ồn ào, có một câu được chia sẻ nhiều nhất:

“Khi hai người thật sự yêu, họ không cần diễn.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×