kịch bản anh đóng, tôi viết

Chương 14: Giữa ánh đèn và gió sớm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin tức nổ ra vào sáng thứ Hai.

Mạng xã hội tràn ngập hình ảnh họ nắm tay bước ra khỏi căn nhà ngoại ô, khuôn mặt đều bình thản nhưng ánh mắt lại rực rỡ hơn bất kỳ lời tuyên ngôn nào.

Hàng loạt tiêu đề chiếm trọn các trang mạng:

“Lục Tư Hàn xác nhận hẹn hò nữ biên kịch Tô Vãn.”

“Tình thật như phim: cặp đôi vàng của điện ảnh Trung Hoa.”

“Fan cuồng phản ứng dữ dội, hợp đồng thương hiệu rạn nứt?”

Cả ngày hôm đó, điện thoại của anh reo không dứt.

Công ty, báo chí, thương hiệu, thậm chí cả bạn bè đồng nghiệp.

Anh tắt máy.

Ngồi trong căn phòng tràn ánh nắng, anh nhìn Tô Vãn đang ngồi viết ở góc bàn, dáng vẻ bình tĩnh đến lạ.

“Em không sợ à?” – Anh hỏi.

Cô không ngẩng đầu:

“Có gì để sợ? Chúng ta đâu làm gì sai.”

“Nhưng dư luận...”

“Dư luận có thể quên đi bất kỳ thứ gì, chỉ cần thời gian đủ lâu. Còn nếu chúng ta sợ, thì cả đời sẽ phải sống như vai diễn.”

Anh im, rồi khẽ nở nụ cười.

Đúng, cô vẫn là Tô Vãn anh yêu — người dám nói những lời khiến tim anh vừa đau vừa ấm.

Buổi chiều, quản lý đến tìm anh.

Vẻ mặt căng thẳng:

“Tư Hàn, thương hiệu Lumeé tạm hoãn hợp đồng quảng cáo. Họ nói muốn ‘xem phản ứng thị trường’.”

Anh chỉ gật đầu:

“Ừ, tôi hiểu.”

“Còn đoàn phim Khoảng trời trong mắt anh, nhà đầu tư chính muốn đổi diễn viên nam. Họ sợ ảnh hưởng doanh thu.”

Lần này, anh hơi khựng.

“Đổi... tôi?”

“Ừ. Họ nói, nếu anh không chia tay hoặc ít nhất không lên tiếng ‘giảm nhiệt’, họ sẽ cắt vốn.”

Không khí chùng xuống.

Tô Vãn, vừa từ bếp bước ra, nghe trọn vẹn.

“Vì tôi à?” – giọng cô nhỏ, nhưng rõ ràng.

Quản lý tránh ánh mắt cô:

“Không ai nói vậy, nhưng... ai cũng hiểu.”

Cô cười khẽ, tựa hồ một cơn gió thổi qua:

“Thì ra, chỉ cần yêu sai người, sự nghiệp của anh cũng có thể lung lay.”

Anh quay lại, nhìn cô:

“Không phải sai người. Là đúng người, chỉ là sai thế giới.”

Đêm đó, họ ngồi bên hiên.

Gió sớm mùa hạ thổi nhẹ, mang theo hương hoa mộc lan.

Tô Vãn gác đầu lên vai anh, giọng khẽ:

“Nếu họ bắt anh chọn giữa em và sự nghiệp, anh chọn gì?”

Anh không trả lời ngay.

Một lúc sau, anh nói:

“Anh chọn sự thật. Mà sự thật là, anh yêu em.”

Cô bật cười, vừa buồn vừa thương:

“Câu trả lời của anh chắc chắn sẽ khiến nhà đầu tư tức phát điên.”

“Không sao. Anh từng sống để làm vừa lòng người khác, bây giờ anh muốn sống để yên lòng em.”

Cô khẽ nắm tay anh, bàn tay lạnh dần ấm.

Sáng hôm sau, trên mạng xuất hiện video cắt ghép, bôi nhọ cô.

Các bình luận dồn dập:

“Cô ta lợi dụng anh Tư Hàn để nổi tiếng.”

“Nữ biên kịch vô danh mà dám mồi chài diễn viên hạng A!”

“Tô Vãn là kẻ hám danh!”

Những lời ấy như dao cứa.

Cô đọc từng dòng, lòng vẫn cố bình thản, nhưng tay run nhẹ.

Anh bước tới, giật lấy điện thoại:

“Đừng đọc nữa.”

“Em phải đọc.” – Cô nói khẽ – “Nếu không, sẽ có lúc em quên mình đang bị ghét vì điều gì.”

Anh nhìn cô, ánh mắt đầy xót xa.

“Em không cần chứng minh gì với họ cả.”

“Em không chứng minh với họ.” – Cô ngẩng lên, mắt ươn ướt – “Em chỉ muốn chứng minh với chính mình rằng, yêu anh là lựa chọn đúng, dù cả thế giới có chĩa mũi nhọn vào.”

Anh ôm cô, thật chặt, như thể chỉ cần buông ra là cô sẽ tan vào cơn bão dư luận kia.

Nhưng dư luận không chỉ dừng lại ở lời nói.

Ba ngày sau, một bài báo ẩn danh xuất hiện, tung tin rằng Tô Vãn từng “dựa hơi” đạo diễn để có được kịch bản đầu tiên.

Tin sai, nhưng lan nhanh khủng khiếp.

Đạo diễn Tạ Chấn gọi cho cô:

“Anh biết em không làm vậy, nhưng hiện tại nhà sản xuất yêu cầu tạm ngưng ghi danh em trong dự án. Đợi sóng gió lắng xuống.”

“Em hiểu.” – Cô đáp, giọng bình tĩnh.

Nhưng khi tắt máy, bàn tay cô siết chặt đến mức trắng bệch.

Anh nhìn thấy, bước đến, kéo cô vào lòng.

“Anh xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi. Em không hối hận.”

“Em mất hết công sức vì anh...”

“Không phải vì anh. Là vì yêu.” – Cô nói, giọng nhỏ đến mức như hòa trong gió – “Nếu em phải đánh đổi để giữ một người dám sống thật, em chấp nhận.”

Nhưng trời không để họ yên.

Công ty anh tổ chức họp báo khẩn.

Trước hàng chục ống kính, người đại diện nói:

“Lục Tư Hàn và Tô Vãn đã chia tay trong hòa bình. Hai bên vẫn tôn trọng nhau.”

Tin ấy nổ tung.

Phóng viên hỏi dồn:

“Là thật sao?”

“Lục Tư Hàn có xác nhận không?”

Anh đứng sau cánh gà, nghe từng lời mà tim đau như bị xé.

Đó là lời dối trá mà công ty đưa ra để cứu danh tiếng cho cả hai.

Anh có thể im lặng, để mọi thứ lắng xuống.

Nhưng khi bước ra sân khấu, nhìn hàng chục ống kính hướng về, anh đột nhiên nhớ đến đôi mắt của cô — khi nói “Em chỉ cần sự thật.”

Anh cầm micro, giọng trầm:

“Không, chúng tôi chưa chia tay.”

Cả khán phòng sững lại.

“Và tôi cũng không định chia tay.” – Anh tiếp – “Tôi yêu cô ấy, Tô Vãn.

Cô ấy không lợi dụng ai, không cần dựa vào ai để được yêu.

Nếu có ai cần người khác để sống, thì là tôi — tôi cần cô ấy để sống thật.”

Không khí vỡ òa.

Đèn flash lóe liên tục.

Quản lý ở phía sau ôm đầu, còn đạo diễn Tạ Chấn mỉm cười nhẹ.

Tô Vãn, lúc đó đang ngồi trong quán cà phê nhỏ, nhìn màn hình điện thoại phát trực tiếp, nước mắt rơi không kịp lau.

Buổi tối, anh bị triệu tập về công ty.

Các lãnh đạo gào lên:

“Cậu điên rồi à? Cậu tự tay hủy hết hợp đồng đấy biết không?”

Anh bình tĩnh đáp:

“Không sao. Tôi chỉ đang ký một hợp đồng khác — với chính mình, rằng từ nay sẽ không dối trá nữa.”

Rồi anh rời khỏi đó, bước ra ngoài.

Trời đổ mưa, nhưng nhẹ và trong trẻo, như những giọt mưa của mùa đầu hạ năm ấy.

Anh trở về căn hộ.

Đèn vẫn sáng.

Cô đang ngồi trên ghế, mặc áo choàng mỏng, ánh mắt ngấn nước nhưng mỉm cười:

“Anh vừa làm điều khiến cả showbiz rung chuyển đấy.”

“Anh biết.”

“Anh không sợ mất hết à?”

“Anh chỉ sợ mất em.”

Cô bật cười qua làn nước mắt, nắm lấy tay anh.

“Anh vừa khiến em trở thành người phụ nữ dũng cảm nhất thế giới rồi đấy.”

“Không, là chúng ta cùng dũng cảm.”

Họ ngồi bên nhau thật lâu, nhìn mưa rơi ngoài khung cửa.

Cô khẽ nói:

“Ngày mai, chắc sẽ có nhiều người ghét anh.”

“Không sao. Chỉ cần có một người còn thương anh là đủ.”

“Em thương anh.”

“Vậy thì đủ rồi.”

Cô ngả vào lòng anh, giọng nhỏ như gió:

“Anh Tư Hàn, gió sớm ngoài kia mát quá.”

Anh khẽ siết vòng tay:

“Ừ. Nhưng ấm hơn khi có em.”

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm, soi lên khuôn mặt họ đang ngủ cạnh nhau.

Ngoài kia, thế giới vẫn ồn ào.

Nhưng trong căn phòng nhỏ này, có một sự bình yên hiếm hoi mà cả hai đã trả giá bằng dũng khí, bằng nước mắt, bằng niềm tin.

Cô tỉnh dậy, nhìn anh, khẽ nói:

“Em nghĩ mình có thể viết phần cuối rồi.”

“Phần cuối?”

“Ừ. Kịch bản Khoảng trời trong mắt anh.”

“Là gì?”

“Là khi ánh đèn tắt, họ vẫn nắm tay nhau đi dưới gió sớm.”

Anh mỉm cười, hôn lên trán cô.

“Vậy thì... cho anh đóng vai chính lần nữa nhé.”

“Không cần.” – Cô đáp, nhìn anh thật lâu – “Vì lần này, chúng ta đang sống thật.”

Bên ngoài, gió sớm len qua khung cửa, cuốn theo hương hoa mộc lan.

Trên bàn, bản thảo cuối cùng của Khoảng trời trong mắt anh khép lại, nơi dòng chữ kết cuối được viết bằng mực đen:

“Giữa ánh đèn và gió sớm, họ chọn nhau – một lần, và mãi mãi.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×