kịch bản anh đóng, tôi viết

Chương 17: Hợp đồng bị rò rỉ, cô buộc nghỉ việc


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng làm việc của đoàn phim hôm nay im ắng một cách kỳ lạ. Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm mỏng, rơi loang lổ lên mặt bàn, nhưng lại chẳng đủ làm tan đi cái không khí nặng nề đang bao trùm.

Tô Vãn ngồi trong góc, đôi tay nắm chặt bản hợp đồng bị nhà sản xuất ném ra trước mặt. Giấy trắng mực đen, từng dòng chữ quen thuộc — “Biên kịch chính: Vãn Vãn (Tô Vãn)” — bị khoanh đỏ, kèm dòng chú thích lạnh lẽo: “Xác nhận rò rỉ – Vi phạm bảo mật”.

Cô ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt nghiêm khắc của đạo diễn Trần cùng giọng nói đanh gọn của quản lý đoàn:

“Chúng tôi không có cách nào khác. Bên nhà đầu tư yêu cầu người liên quan đến vụ rò rỉ tạm ngừng công việc. Cô hiểu chứ, Tô tiểu thư?”

Tô Vãn mím môi. Trong cổ họng, từng chữ như bị gai chặn lại.

“Nhưng tôi chưa từng gửi tài liệu ra ngoài. Hợp đồng bản gốc… chỉ tôi và bên quản lý được xem.”

“Vậy cô muốn nói là lỗi của chúng tôi sao?” – Quản lý chau mày, giọng lạnh tanh.

“Không, tôi chỉ muốn nói—”

“Cô im đi!” – Một giọng nam vang lên, xen giữa không khí căng thẳng.

Tất cả quay đầu. Lục Tư Hàn bước vào, áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng khí thế áp đảo. Anh nhìn quanh, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên bản hợp đồng rách đôi nằm trên bàn.

“Rò rỉ hợp đồng, sao lại liên quan đến cô ấy?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng rõ ràng, đủ khiến người khác ngừng thở.

Đạo diễn Trần hơi khựng lại, định nói gì đó, nhưng quản lý đoàn vội chen vào:

“Lục tiên sinh, chúng tôi không dám khẳng định. Nhưng người bị nghi ngờ đầu tiên là cô ấy — vì file gốc gửi từ mail của cô Tô ra ngoài.”

Ánh mắt anh tối lại.

“Mail bị hack chưa từng nghe à?”

“Nhưng IP xác định là từ máy cô ta…”

“Còn ai có quyền dùng máy của cô ấy?” Lục Tư Hàn hỏi dồn, giọng lạnh đến mức cả căn phòng như rơi vào khoảng trống.

Không ai dám đáp.

Tô Vãn nhìn anh — người đàn ông trước mắt vẫn trấn tĩnh, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa lửa giận mà cô chưa từng thấy. Giữa không khí đầy mâu thuẫn, anh khẽ nói:

“Tôi muốn xem log hệ thống. Nếu chưa xác minh, ai cho phép cô ấy nghỉ việc?”

“Lục tiên sinh…” – Đạo diễn Trần cau mày – “Chuyện này do phía đầu tư ép buộc, không phải ý của đoàn phim. Anh đừng xen vào nữa, họ nói chỉ tạm thời thôi.”

Anh bật cười, giọng cười khàn khàn, nghe như gió quét qua đêm mưa:

“Tạm thời? Trong giới này, hai chữ đó nghĩa là ‘vĩnh viễn’.”

Câu nói khiến ai cũng im lặng.

Tô Vãn khẽ kéo tay áo anh: “Anh đừng làm khó họ nữa, chuyện này… để tôi tự giải quyết được rồi.”

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu lại, rồi thở dài:

“Em lúc nào cũng nghĩ tự mình chịu được. Nhưng có bao giờ nghĩ rằng — người khác không muốn nhìn em chịu không?”

Câu ấy, không biết anh vô tình hay cố ý nói ra, khiến tim cô run lên.

Trước mặt bao người, cô không dám phản ứng, chỉ cắn môi thật nhẹ, rồi cúi đầu thu dọn tập tài liệu trên bàn.

“Cảm ơn mọi người thời gian qua. Tôi… sẽ rời khỏi đoàn.”

Giọng cô nhỏ, nhưng đủ để tất cả nghe rõ.

Lục Tư Hàn muốn nói gì đó, nhưng cô đã xoay người rời đi, bóng lưng gầy nhỏ khuất dần sau cánh cửa kính. Ánh sáng cuối ngày đổ xuống, phủ lên mái tóc cô một lớp vàng nhạt, như muốn giữ cô lại — nhưng không thể.

Trời về chiều, gió thổi mạnh qua hành lang.

Tô Vãn đứng trước cổng phim trường, tay ôm chặt túi xách, mắt nhìn biển người tấp nập mà lòng trống rỗng.

Điện thoại trong túi rung lên — là số lạ.

Cô do dự vài giây rồi bắt máy.

“Cô Tô Vãn?”

“Vâng, tôi đây.”

“Chúng tôi là phóng viên của ‘Giải trí Nhật Nguyệt’. Cô có thể cho biết ý kiến về việc hợp đồng của cô với Lục Tư Hàn bị lộ không?”

Tô Vãn chết lặng.

“Các người lấy thông tin ở đâu—”

“Trên mạng có hình chụp mail, còn có chữ ký điện tử của cô. Rất nhiều người đang bàn tán rằng cô cố tình làm rò rỉ để được chú ý.”

Cô cắn môi đến bật máu.

“Tôi không có gì để nói.” – Cô dập máy, ngón tay run run.

Chưa kịp định thần, tin nhắn từ bạn thân – đạo diễn phụ tá Lâm Kiều – gửi đến:

【 Weibo đang lên top #TôVãn rò rỉ hợp đồng #, đừng lên mạng, Vãn! 】

Cô mở điện thoại.

Dòng tiêu đề nóng đỏ chói hiện lên đầu trang:

【Lộ hợp đồng giữa ảnh đế Lục Tư Hàn và biên kịch ẩn danh “Vãn Vãn” – nghi ngờ tiết lộ kịch bản để PR bản thân】

Dưới đó là hàng ngàn bình luận:

“Chắc cô ta cố tình leak để nổi tiếng.”

“Ảnh đế bị chơi xỏ rồi.”

“Tưởng biên kịch tài năng, hóa ra chiêu trò!”

Cô hít sâu, nhưng càng đọc, ngực càng đau.

Giữa lúc ấy, một tin nhắn hiện lên:

Lục Tư Hàn: “Em đang ở đâu?”

Cô ngẩn người nhìn màn hình vài giây, rồi gõ chậm rãi:

“Không sao. Anh đừng xen vào chuyện này. Em quen rồi.”

Tin nhắn chưa kịp gửi đi, anh đã gọi đến.

Giọng anh trầm thấp vang bên tai:

“Em đang ở đâu, Tô Vãn?”

“…Trước cổng phim trường.”

“Đứng yên đó.”

Cô định nói không cần, nhưng đầu dây bên kia đã tắt.

Mười phút sau, chiếc xe đen quen thuộc dừng trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống, gương mặt anh hiện ra — lạnh, nhưng đôi mắt lại chất chứa điều gì đó phức tạp đến khó nói.

“Lên xe.” Anh chỉ nói hai từ.

Cô do dự: “Anh đừng… sẽ bị liên lụy mất.”

“Liên lụy?” Anh nhướn mày. “Tin đồn liên quan đến tôi, tôi không được xen vào sao?”

Cô không đáp. Anh mở cửa xe, bước xuống, vòng qua phía cô, cúi người:

“Nếu em không lên, anh sẽ đứng đây nói với đám phóng viên kia rằng anh là người gửi hợp đồng đó.”

Cô ngẩng đầu, kinh ngạc: “Anh điên à?”

“Có thể,” – anh khẽ mỉm cười, “nhưng ít nhất họ sẽ ngừng nói em.”

Câu nói khiến cô cứng họng. Cuối cùng, cô im lặng bước vào xe.

Trên xe, im lặng bao trùm. Bên ngoài, ánh đèn đường lướt qua, phản chiếu trong đôi mắt cô thành những mảnh sáng vụn.

“Em không cần làm vậy.” – Anh nói khẽ.

“Làm gì?”

“Cố tỏ ra mạnh mẽ như không có gì.”

Cô quay sang, giọng khàn khàn:

“Nếu em không mạnh mẽ, ai sẽ tin em vô tội? Ai sẽ giúp em chứng minh?”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi cất tiếng:

“Anh.”

Hai chữ ấy, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến mắt cô ươn ướt.

Anh tiếp tục, giọng trầm thấp:

“Anh đã cho người kiểm tra log. File bị gửi đi từ IP giả. Có người cố tình gài em.”

“Là ai?” – cô khẽ hỏi.

“Chưa rõ. Nhưng anh đoán… là từ bên đối thủ của đoàn.”

Không khí trong xe dày đặc. Cô quay mặt ra cửa sổ, đôi mắt ngấn nước:

“Anh không cần vì em đâu. Chuyện này chỉ là… một sai lầm nhỏ thôi.”

Anh nhếch môi:

“Với em là nhỏ, nhưng với anh… là chuyện của người anh muốn bảo vệ.”

Cô giật mình. Lần đầu tiên, anh nói rõ ràng như vậy.

Chiếc xe dừng lại trước căn hộ của cô. Khi cô định mở cửa xuống, anh chợt gọi:

“Tô Vãn.”

“Hửm?”

“Nếu ngày mai em thật sự bị đình chỉ, anh sẽ rút khỏi đoàn.”

Cô quay ngoắt lại: “Anh đừng làm vậy! Phim này là tâm huyết của anh mà!”

“Không có em, nó không còn là tâm huyết gì nữa.” – Anh nói, ánh mắt không rời cô, chân thành đến mức khiến tim cô loạn nhịp.

Cửa xe mở, gió đêm ùa vào. Cô cúi đầu, không dám nhìn anh, chỉ nói nhỏ:

“Cảm ơn anh, Lục Tư Hàn. Nhưng đôi khi… người ta không thể cùng một thế giới.”

Anh im lặng rất lâu. Cuối cùng, giọng anh vang lên, khẽ mà kiên định:

“Vậy anh sẽ kéo em vào thế giới của anh.”

Cánh cửa đóng lại, để lại anh trong chiếc xe trống, ánh đèn vàng loang trên gương mặt kiên nghị.

Đêm đó, mạng xã hội vẫn sục sôi. Nhưng cùng lúc, một bài đăng xuất hiện từ tài khoản có dấu xác minh:

Lục Tư Hàn – verified

“Không có ai rò rỉ hợp đồng. Mọi thông tin đều giả. Tôi tin tưởng biên kịch Vãn Vãn tuyệt đối.”

Dòng chữ đơn giản, nhưng khiến toàn bộ mạng xã hội nổ tung.

Ở một góc phòng nhỏ, Tô Vãn ngồi lặng, màn hình điện thoại phản chiếu ánh mắt cô — đỏ hoe, nhưng sâu lắng.

Cô khẽ mỉm cười, môi run run:

“Cảm ơn anh… nhưng anh biết không, niềm tin đôi khi cũng là con dao hai lưỡi.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×