kịch bản anh đóng, tôi viết

Chương 3: Cú gọi lúc nửa đêm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, đoàn phim quay muộn.

Khi mọi người lần lượt rời phim trường, chỉ còn vài ánh đèn vàng leo lét hắt ra từ phòng đạo cụ. Trời về khuya, gió mang theo hơi lạnh thấm qua lớp áo mỏng.

Tô Vãn ngồi trong phòng biên kịch, vẫn chưa về.

Trên màn hình laptop, file kịch bản “Thiên Quang” mở sẵn, con trỏ chuột nhấp nháy chờ đợi.

Cô viết, rồi lại xóa.

Viết lại, rồi lại dừng.

Mỗi lần gõ vài chữ, hình ảnh buổi chiều lại hiện lên — ánh mắt Lục Tư Hàn khi anh nói câu thoại không có trong kịch bản, giọng anh khàn đi, như nói với chính cô.

“Nếu là nàng, ta nguyện quên lời mình nói.”

Một câu thoại, mà khiến cô cả đêm không thể yên.

Cô chống cằm, khẽ cười tự giễu.

“Thật ngớ ngẩn, Tô Vãn ơi. Chỉ là diễn thôi.”

Nhưng lòng cô lại không chịu nghe lý trí.

Từ ngày đầu viết kịch bản, cô luôn tách mình ra khỏi cảm xúc. Nhưng với anh… không hiểu sao, cô lại không thể.

Đồng hồ chỉ 12 giờ 37 phút.

Cô quyết định lưu file, gấp laptop lại, chuẩn bị tắt đèn thì điện thoại trên bàn rung lên.

Số gọi đến không có tên lưu.

Màn hình hiển thị: “Số riêng tư”.

Cô ngần ngừ vài giây, rồi nhấc máy.

“Alô?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, chỉ nghe thấy hơi thở trầm thấp.

Rồi giọng nói ấy vang lên — khàn, mệt mỏi nhưng quen thuộc đến mức tim cô khẽ run:

“Em chưa ngủ?”

Tô Vãn siết chặt điện thoại.

“Lục… Tư Hàn?”

“Ừ.” Anh khẽ cười. “Anh đoán đúng rồi.”

“Anh gọi tôi… làm gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là… anh vừa diễn cảnh cảm xúc nặng, vẫn chưa thoát vai được.”

“Anh diễn xong rồi mà?”

“Ừ. Nhưng câu thoại đó—”

Anh ngừng một chút, giọng như nghẹn lại.

“—nó cứ quanh quẩn trong đầu anh.”

Cô im lặng.

Bên ngoài, tiếng gió đập vào cửa sổ lạch cạch. Căn phòng nhỏ như bị kéo vào nhịp thở chậm rãi của hai người, một bên là âm thanh thật, một bên là cảm xúc chưa định nghĩa.

“Anh gọi chỉ vì vậy thôi sao?” – cô hỏi, cố giữ giọng bình thản.

“Không hẳn. Anh nghĩ… chỉ có em mới hiểu cảm giác đó.”

Cô cười nhẹ: “Cảm giác gì?”

“Cảm giác khi diễn một đoạn mà không biết mình đang diễn hay đang thật.”

Cô im lặng rất lâu.

Rồi khẽ đáp: “Vậy thì… anh đang nghiêng về bên nào?”

Anh bật cười khẽ, nhưng giọng khàn đi:

“Anh không chắc. Nhưng có lẽ… thật hơn anh nghĩ.”

Câu nói ấy khiến lòng cô khẽ chao đảo.

Cô không biết nên nói gì, chỉ nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh hơn bình thường.

“Em đang ở đâu?” – anh hỏi.

“Trong phòng biên kịch, vẫn ở phim trường.”

“Muộn thế mà chưa về?”

“Đang sửa vài đoạn thoại.”

“Đưa anh xem được không?”

“Anh muốn xem thật à?”

“Ừ. Anh muốn biết trong đầu em đang viết gì về anh.”

Giọng anh nói nhẹ thôi, nhưng mỗi chữ lại rơi vào tim cô.

Tô Vãn mím môi. “Kịch bản không phải chỉ về anh.”

“Nhưng em viết bằng cảm xúc thật của mình, đúng không?”

“…”

Cô không trả lời.

Anh lại khẽ nói, giọng như đang cười: “Thôi được rồi, coi như anh đoán sai. Em nghỉ đi. Đừng viết nữa.”

“Anh cũng nên nghỉ.”

“Không ngủ được.”

“Vì chưa thoát vai?”

“Vì có người khiến anh không yên.”

Tim cô thắt lại.

Một khoảng im lặng kéo dài. Không ai nói gì, chỉ có hơi thở đều đặn xen lẫn tiếng gió ngoài cửa sổ.

Cuối cùng, anh nói khẽ:

“Anh xin lỗi nếu làm em khó chịu. Chỉ là… anh thấy nhớ giọng em.”

Cô hít sâu, cố giữ giọng bình thường:

“Anh đang say à?”

“Không. Anh tỉnh hơn bao giờ hết.”

“Anh Lục…”

“Ừ?”

“Ngày mai còn quay sớm. Anh nên ngủ đi.”

Anh cười khẽ. “Nghe giọng em nói ‘Anh nên ngủ đi’ lại càng không ngủ nổi.”

Cô khẽ thở ra: “Vậy thì đừng nghe nữa.”

“Anh tắt máy là hết à?”

“Phải.”

Anh im lặng một lát, rồi thấp giọng:

“Vậy em tắt đi trước đi.”

“Vì sao?”

“Vì anh không nỡ.”

Một câu nói nhẹ, nhưng khiến lòng cô rối tung.

Cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành im lặng.

Khoảng mười giây sau, anh khẽ nói tiếp:

“Ngủ ngon, Vãn Vãn.”

Giọng anh trầm, dịu, như gió lướt qua.

Cô không đáp, chỉ nghe thấy tiếng “tút tút” khi anh cúp máy.

Căn phòng trở lại yên tĩnh.

Tô Vãn đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình đen.

Không ai gọi nữa, nhưng trong lòng cô, âm thanh ấy vẫn vang mãi.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy ranh giới giữa “biên kịch” và “diễn viên” mờ đi đến thế.

Cô viết lời cho nhân vật anh diễn, nhưng giờ đây, chính cô lại trở thành nhân vật trong một vở kịch không ai định trước.

Sáng hôm sau, Tô Vãn đến phim trường muộn hơn mọi ngày.

Lục Tư Hàn đã ở đó, đang ngồi trong phòng hóa trang. Khi cô bước vào, ánh mắt anh vô tình chạm đến cô.

Không ai nói gì, nhưng không khí giữa hai người khác hẳn.

Cô cúi đầu, đi ngang qua anh.

“Em thức khuya hả?” – anh hỏi nhỏ.

“Không… chỉ hơi mất ngủ.”

Anh cười: “Anh cũng vậy.”

Cô liếc anh, giọng nhỏ: “Tôi đoán được lý do.”

“Thật sao?”

“Vì diễn cảm xúc quá nhập tâm.”

Anh khẽ nhướng mày: “Chỉ vì diễn thôi sao?”

Cô lảng tránh: “Anh nghĩ còn vì gì khác?”

Anh không đáp, chỉ nhìn cô thật lâu. Ánh mắt ấy khiến cô phải quay đi.

Hôm đó, đoàn quay cảnh nhẹ — một phân đoạn ngoài trời, Lục Tư Hàn và nữ chính nói chuyện dưới gốc cây đào.

Khi đạo diễn vừa hô “Cắt!”, nữ diễn viên chính bỗng than mệt, xin nghỉ sớm vì cảm cúm.

Đạo diễn thở dài, quay sang nhìn Tô Vãn:

“Cô Tô, cô thử đứng thế vai giúp tôi chụp lại vài khung hình ánh sáng nhé? Không cần thoại đâu, chỉ cần vị trí.”

Cô định từ chối, nhưng thấy mọi người đang bận, đành gật đầu.

Thế là, trong khung cảnh hoàng hôn lãng đãng, cô đứng trước mặt anh.

Khoảng cách chỉ vài bước.

Không có lời thoại, chỉ có gió thổi qua cành đào, làm cánh hoa rơi lả tả.

Anh nhìn cô, trong mắt không có diễn xuất, chỉ có điều gì đó rất thật.

“Đạo diễn, chúng tôi bắt đầu nhé?” – anh hỏi.

“Ừ, chỉ cần giữ ánh mắt vậy thôi!”

Anh không rời mắt khỏi cô.

Trong ống kính, cả hai im lặng, nhưng ánh nhìn dường như đã nói thay tất cả.

Khi đạo diễn hô “Được rồi!”, cô vội quay đi, tim đập mạnh.

Anh gọi khẽ:

“Vãn Vãn.”

Cô dừng lại.

“Cảm ơn em.”

Cô cười nhẹ: “Tôi chỉ thế vai thôi.”

“Không. Là em khiến cảnh đó thật hơn.”

Cô định nói gì đó, nhưng không thành lời.

Đành im lặng, rời đi trước.

Buổi tối, cô nhận được tin nhắn từ anh:

[Lục Tư Hàn]: “Nếu hôm nay máy quay thật sự quay, anh sợ mình sẽ không kìm được mà nói câu khác.”

[Tô Vãn]: “Câu gì?”

[Lục Tư Hàn]: “Không phải lời thoại trong kịch bản đâu.”

[Tô Vãn]: “Anh đừng nói linh tinh.”

[Lục Tư Hàn]: “Anh chỉ đang nói thật.”

Cô đọc đi đọc lại tin nhắn đó, ngón tay run nhẹ.

Cuối cùng, cô tắt điện thoại, nhưng trái tim vẫn không chịu yên.

Hai ngày sau, đoàn nghỉ quay do mưa lớn.

Tô Vãn định tranh thủ viết thêm vài cảnh mới thì có tiếng gõ cửa.

Cô ra mở, thấy Lục Tư Hàn đứng đó, áo sơ mi hơi ướt, tóc cũng ẩm.

“Anh… đến đây làm gì?”

“Tránh mưa.” – Anh cười. “Phòng anh bị dột.”

“Vậy anh có thể sang phòng quản lý đoàn…”

“Phòng đó đông người quá.” – Anh ngắt lời. “Anh chỉ cần chờ một lúc thôi.”

Cô ngần ngừ, rồi mở rộng cửa. “Vào đi.”

Anh bước vào, mùi mưa và hương nước hoa thoang thoảng hòa lẫn trong không khí.

Cô lấy khăn đưa cho anh: “Lau tóc đi.”

Anh nhận lấy, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Khoảng không giữa họ dường như nhỏ lại.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dồn dập, trong phòng chỉ còn hơi thở của hai người.

Anh ngồi xuống ghế, liếc thấy laptop mở sẵn.

“Lại viết à?”

“Ừ.”

“Cho anh xem được không?”

“Không.” – Cô vội đáp. “Chưa hoàn chỉnh.”

“Em lúc nào cũng giấu.”

“Không phải giấu. Là chưa đến lúc.”

Anh im lặng một lát, rồi hỏi khẽ:

“Vậy bao giờ là ‘đến lúc’?”

Cô nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm. “Khi tôi không còn sợ người khác hiểu sai.”

“Anh sẽ không hiểu sai.”

“Anh chắc không?”

Anh không trả lời, chỉ bước đến gần.

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn dần, cho đến khi cô nghe rõ hơi thở của anh.

“Vãn Vãn,” – anh gọi, giọng thấp – “nếu cảm xúc giữa biên kịch và diễn viên không còn là ảo nữa, thì sao?”

Cô khẽ run.

“Anh đang nói gì vậy?”

“Anh nói… anh không muốn diễn theo kịch bản nữa.”

Cô lùi một bước, né tránh ánh mắt anh.

“Đừng nói như vậy. Đây là công việc.”

“Anh biết.” – Anh khẽ cười. “Nhưng tim đâu có làm việc theo hợp đồng.”

Cô im lặng. Ngoài kia, mưa vẫn rơi ào ào.

Một tia sét lóe sáng, rọi vào gương mặt anh.

Anh nói tiếp, giọng khàn đi:

“Cú gọi đêm đó… anh không chỉ vì vai diễn đâu.”

Cô ngẩng lên. “Vậy vì gì?”

“Vì anh nhớ em.”

Cô thở gấp, ánh mắt dao động.

Trong một thoáng, cô muốn tin. Nhưng lý trí vẫn kéo lại.

“Anh đang nhập vai, Lục Tư Hàn. Đừng lẫn lộn thật giả.”

Anh khẽ bật cười, ánh nhìn không rời cô:

“Thế em nghĩ anh có thể diễn được khi đối diện em sao?”

Tiếng mưa vẫn rơi, từng giọt va vào cửa kính như nhịp tim dồn dập.

Cô lùi lại một bước, khẽ nói: “Anh về đi. Mưa cũng sắp tạnh rồi.”

Anh không nói gì thêm.

Chỉ im lặng nhìn cô thật lâu, rồi nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lên bàn.

“Ngủ ngon, Vãn Vãn.”

Anh xoay người đi, cánh cửa khép lại, chỉ còn mùi hương nhè nhẹ của mưa và hơi ấm anh để lại.

Cô đứng lặng hồi lâu, rồi quay lại nhìn laptop.

Trên màn hình vẫn là dòng cô đang viết dở:

“Cảm xúc giữa họ, như một cảnh quay chưa hô ‘Cắt’ — kéo dài mãi trong im lặng.”

Cô ngồi xuống, thêm một câu nữa:

“Và trong im lặng ấy, có một cú gọi nửa đêm mà cả đời này, cô không thể quên.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×