Mưa suốt đêm không dứt.
Đến sáng, bầu trời vẫn phủ một màu xám đặc quánh. Mọi thứ trên phim trường như ngâm trong làn sương lạnh, mờ mịt và nặng nề.
Tô Vãn đến sớm, lặng lẽ ngồi trong phòng biên kịch. Cô mở laptop, nhưng thay vì viết, chỉ nhìn mãi dòng chữ cuối cùng của hôm qua:
“Cảm xúc giữa họ, như một cảnh quay chưa hô ‘Cắt’ — kéo dài mãi trong im lặng.”
Cô đọc đi đọc lại, rồi khẽ xóa ba chữ “trong im lặng”.
Nhưng ngay sau đó, lại đánh máy lại, như thể không thể dứt bỏ.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô ngẩng đầu — trợ lý đạo diễn xuất hiện, tay cầm bản lịch quay mới.
“Cô Tô, hôm nay đoàn tạm nghỉ nửa buổi. Đạo diễn bảo cô kiểm tra lại đoạn kết phim. Có thể phải chỉnh vài chi tiết cho hợp cảm xúc hơn.”
“Đoạn kết nào?”
“Cảnh chia tay giữa nam và nữ chính. Có người nói cảm xúc chưa đủ.”
Cô khẽ nhíu mày. “Ai nói vậy?”
Trợ lý ngập ngừng: “Anh Lục.”
Tô Vãn sững lại.
“Anh ấy bảo, cảm xúc giữa hai nhân vật có thể đẩy sâu thêm một chút. Đạo diễn đồng ý cho cô chỉnh.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Người kia đi khỏi, để lại căn phòng chìm trong im lặng.
Cô dựa lưng ghế, khẽ cười nhạt.
Anh lại “chỉnh” kịch bản, như mọi khi, nhưng lần này — cô hiểu ý anh muốn đẩy sâu là gì.
Không phải “nhân vật”, mà là “hai người”.
Buổi trưa, mưa đã tạnh, ánh nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây dày.
Cô cầm bản kịch bản mới ra ngoài, ngồi ở ghế đá bên khu hồ nhân tạo.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi cỏ ẩm và hương đất sau mưa.
Cô mở trang cuối của kịch bản, đọc lại đoạn chia tay cũ:
“Chúng ta đi đến đây là hết.”
“Vì sao?”
“Vì yêu nhiều quá, đến mức không còn là chính mình.”
Cô đặt bút, viết thêm dòng mới:
“Nhưng nếu không yêu, thì ta vẫn chẳng là ai cả.”
Ngòi bút khựng lại ở chữ “yêu”. Cô nhìn nó thật lâu.
“Không yêu thì ta vẫn chẳng là ai cả…” — câu này, cô không biết là viết cho nhân vật, hay cho chính mình.
Chiều, khi cô mang bản chỉnh mới đến cho đạo diễn, vừa bước vào phòng họp đã nghe mấy người trong đoàn thì thầm:
“Nghe nói anh Lục với cô biên kịch có gì đó đó…”
“Cái gì?”
“Thì hôm mưa, anh ấy qua phòng cô Tô.”
“Thật không?”
“Trợ lý thấy tận mắt, nhưng bảo chỉ ‘tránh mưa’. Ai tin được?”
Tô Vãn khựng bước.
Mấy câu nói nhỏ thôi, nhưng lọt hết vào tai cô.
Cô cố giữ bình tĩnh, gõ cửa bước vào.
Căn phòng lập tức im bặt.
“Đạo diễn, tôi mang bản chỉnh sửa đến.”
Đạo diễn ngẩng lên, cười xã giao: “Cảm ơn cô, Tô. Cô vất vả rồi.”
Ông không nói thêm gì, nhưng ánh mắt chứa điều gì đó khó đọc.
Cô để tập giấy xuống, cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.
Khi cửa khép lại, những tiếng xì xào lại nổi lên sau lưng.
Cô bước nhanh hơn, tim đập loạn.
Tin đồn — cô từng viết trong kịch bản, từng để nhân vật đối mặt, nhưng không ngờ một ngày chính mình lại thành người trong đó.
Buổi tối, điện thoại cô sáng lên.
Tin nhắn từ Lục Tư Hàn:
[Anh]: “Nghe gì chưa?”
[Cô]: “Rồi.”
[Anh]: “Em ổn chứ?”
[Cô]: “Ổn. Chỉ là hơi… mệt.”
[Anh]: “Nếu có ai hỏi, cứ nói là anh tự tìm em.”
[Cô]: “Anh nghĩ vậy sẽ giúp sao?”
[Anh]: “Anh không muốn họ đổ lỗi cho em.”
[Cô]: “Không cần. Mọi người quen hiểu sai rồi.”
Anh không nhắn lại nữa.
Cô thở dài, ngả người ra ghế.
Không phải cô sợ tin đồn, mà là sợ chính mình. Sợ rằng, nếu nghe thêm vài câu nữa, cô sẽ thật sự muốn tin vào những gì họ nói.
Hôm sau, đoàn phim tổ chức họp nội bộ.
Đạo diễn thẳng thắn: “Tôi không quan tâm ai quen ai, nhưng nếu chuyện cá nhân ảnh hưởng đến tiến độ quay, tôi sẽ cắt vai. Kể cả là ai đi nữa.”
Không khí trong phòng lạnh đi.
Tô Vãn ngồi im, không dám ngẩng đầu.
Sau cuộc họp, cô lặng lẽ thu dọn đồ rời đi.
Khi ra đến cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
“Em định né anh mãi à?”
Cô quay lại. Lục Tư Hàn đứng đó, ánh mắt trầm mà kiên định.
“Tôi không né.” – cô đáp nhỏ.
“Vậy sao không nhìn anh?”
Cô im lặng.
Anh bước đến gần hơn, giọng thấp:
“Em có biết anh không quan tâm mấy lời họ nói không?”
“Anh không cần quan tâm. Nhưng tôi thì có.”
“Vì danh tiếng à?”
“Vì tôi không muốn bị hiểu sai thêm nữa.”
Anh nhìn cô hồi lâu, ánh mắt thoáng qua một chút tổn thương.
“Vậy nếu anh nói, tất cả đều là thật — em tin không?”
Cô cắn môi. “Anh đừng nói vậy.”
“Anh không nói được dối lòng.”
“Nhưng anh đang dối nghề.”
Câu nói khiến anh khựng lại.
Trong thoáng chốc, ánh mắt anh trùng xuống.
Cô hít sâu, nói nhỏ: “Chúng ta chỉ là biên kịch và diễn viên. Đừng quên điều đó.”
Rồi cô xoay người đi, không nhìn lại.
Chiều hôm ấy, cô ở lại phim trường một mình.
Trên bàn là kịch bản mới đạo diễn yêu cầu viết thêm – cảnh nam chính sau khi chia tay, quay lại sân khấu cũ, nơi anh từng gặp người ấy lần đầu.
Cô viết từng chữ, từng câu, mà bàn tay run nhẹ.
Mỗi đoạn, cô đều thấy bóng dáng anh trong đó.
“Người ta nói, khi diễn quá nhập vai, sẽ không còn biết mình là ai. Có lẽ anh đã sai — không phải vai nhập vào anh, mà là em đã ở trong tim anh từ lúc nào.”
Cô dừng lại, nước mắt rơi xuống trang giấy.
Đây là lần đầu tiên, cô khóc khi viết.
Khi cô rời phòng, trời đã nhá nhem.
Phim trường thưa người, chỉ còn vài nhân viên kỹ thuật dọn dẹp.
Cô đi ngang qua khu dựng cảnh, bất ngờ nghe thấy tiếng đàn piano vang lên từ xa.
Âm thanh trầm ấm, hơi buồn.
Cô bước theo tiếng đàn, đến gần, và nhìn thấy anh — Lục Tư Hàn, đang ngồi trước cây đàn trong căn phòng cũ dùng làm bối cảnh.
Anh không diễn, không hóa trang, chỉ ngồi đó, ánh sáng vàng chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng.
Cô đứng ở cửa, không dám vào.
Anh ngẩng lên, thấy cô.
“Đến rồi à?”
“Anh… đang làm gì thế?”
“Chơi lại bản nhạc trong phim. Cảnh sắp quay đó.”
“À…” – cô khẽ gật.
Anh nhìn cô, khẽ hỏi: “Em vẫn giận à?”
“Tôi không giận. Chỉ… không biết phải làm sao.”
Anh im lặng một lúc, rồi nói:
“Anh biết mình làm khó em. Nhưng nếu cứ coi như không có gì, anh thấy giả tạo quá.”
“Diễn viên giỏi mà, anh quen rồi.” – cô cố nở nụ cười nhẹ.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Nhưng với em, anh không muốn diễn.”
Câu nói ấy rơi xuống, khiến cả căn phòng như ngưng thở.
Anh đứng dậy, bước lại gần.
“Em nói chúng ta chỉ là biên kịch và diễn viên. Nhưng em có từng nghĩ, kịch bản nào rồi cũng có hồi kết. Còn cảm xúc thật thì không.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt dao động.
“Anh đang thử tôi sao?”
“Không. Anh đang nói thật.”
Khoảng cách giữa họ gần đến mức chỉ cần một bước nữa, mọi thứ sẽ vượt qua ranh giới.
Cô lùi lại, giọng run:
“Dừng lại đi, Lục Tư Hàn. Chúng ta… sẽ không thể quay lại nếu bước thêm.”
Anh dừng lại, im lặng rất lâu.
Cuối cùng, anh nói:
“Anh hiểu. Nhưng anh cũng không biết mình sẽ còn dừng được bao lâu.”
Hôm sau, báo mạng bất ngờ xuất hiện một bài đăng:
“Tin đồn tình cảm giữa ảnh đế Lục Tư Hàn và nữ biên kịch trẻ lan truyền. Đôi bên giữ im lặng.”
Cả đoàn phim xôn xao.
Tô Vãn đọc dòng tin, lòng lạnh ngắt.
Điện thoại reo. Là đạo diễn.
Giọng ông nghiêm: “Cô Tô, quản lý của anh Lục đang muốn xử lý khủng hoảng. Họ muốn cô tạm tránh mặt một thời gian, đừng xuất hiện cùng đoàn nữa.”
“Tránh mặt?”
“Đúng. Để dư luận nguôi đi.”
Cô cười khẽ, nhưng trong nụ cười ấy có gì đó tan vỡ.
“Được. Tôi hiểu.”
Cúp máy, cô ngồi xuống, nhìn ra cửa sổ.
Ngoài kia, nắng chiều nhạt nhòa, phản chiếu lên những giọt mưa còn sót lại trên mái ngói.
Cô mở laptop, viết thêm vào phần cuối của kịch bản:
“Giới hạn cảm xúc – là khi một người chọn rời đi, để giữ lại chút thật còn sót lại.”
Rồi cô lưu file lại, đóng máy, thu dọn hành lý.
Buổi tối, khi cô kéo vali ra đến cổng phim trường, Lục Tư Hàn đứng đó.
Anh không hỏi lý do, không nói gì, chỉ nhìn cô.
“Em đi thật à?”
“Ừ.”
“Vì bài báo?”
“Vì tôi muốn mọi thứ quay lại đúng vị trí của nó.”
“Và vị trí của anh là đâu?”
Cô mím môi. “Trên màn ảnh. Nơi anh thuộc về.”
“Còn em?”
“Sau màn hình.” – Cô khẽ cười. “Nơi tôi luôn viết.”
Anh im lặng, ánh mắt đầy bất lực.
Cô kéo vali đi ngang qua anh, bước chân chậm rãi nhưng kiên quyết.
Khi sắp khuất bóng, giọng anh vang lên phía sau:
“Vãn Vãn, nếu có một kịch bản không có hồi kết, em có viết cho anh không?”
Cô dừng lại, quay đầu, ánh mắt ướt át nhưng kiên định:
“Không. Vì người ta chỉ viết điều mình dám kết thúc.”
Rồi cô quay đi, bóng dáng mảnh khảnh hòa vào ánh chiều nhạt.
Đêm đó, anh ngồi một mình trong căn phòng cũ, trước cây đàn piano.
Trên bàn, bản kịch bản cô để lại mở sẵn, dòng cuối cùng in rõ:
“Và khi cảnh quay cuối cùng hô ‘Cắt’, cô biết, tình cảm ấy — mãi mãi không quay lại được nữa.”
Anh nhìn dòng chữ, khẽ mỉm cười buồn.
Ngón tay chạm nhẹ lên chữ “cô”, rồi viết thêm bằng bút chì phía dưới:
“Nhưng anh thì vẫn chưa hô ‘Cắt’.”