Ba tháng.
Ba tháng kể từ ngày Tô Vãn rời đoàn phim, cũng là ba tháng cô sống trong im lặng, tránh xa những ồn ào.
Cô chuyển đến một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi có ban công nhìn ra rừng thông. Mỗi sáng, khi sương còn đọng trên lá, cô sẽ pha một tách cà phê, mở laptop, viết những dòng chữ mới — không có tên anh, không có hình bóng nào quen thuộc, chỉ là những nhân vật vô tri cô cố tạo ra để khỏa lấp trống rỗng.
Nhưng dù viết bao nhiêu, cô vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Một chút chân thật. Một chút hơi thở của người từng làm cô tin rằng cảm xúc có thể vượt qua cả kịch bản.
Ngày hôm đó, khi đang sửa lại một bản thảo cho nhà sản xuất mới, điện thoại cô reo.
Là chị Mạnh – người phụ trách nội dung của công ty điện ảnh Thiên Hoa, nơi từng hợp tác với cô vài năm trước.
“Vãn à, em còn viết phim không?”
“Dạ, vẫn có. Sao chị hỏi vậy?”
“Công ty chị có dự án mới, đạo diễn muốn tìm người chỉnh kịch bản gốc. Anh ấy bảo muốn một người có cảm xúc thật, chứ không phải chỉ kỹ thuật.”
Tô Vãn khẽ cười. “Em không biết còn đủ ‘cảm xúc thật’ không nữa.”
“Đừng đùa. Em hợp với dự án này lắm. Là phim điện ảnh, tên ‘Trước khi trời sáng’. Nữ chính là biên kịch, nam chính là diễn viên — kiểu phim trong phim. Đạo diễn bảo, em đọc thử, nếu thích thì nhận.”
Tô Vãn im lặng vài giây. Một câu chuyện về biên kịch và diễn viên — nghe như định mệnh cố tình trêu ngươi.
“Được. Gửi kịch bản cho em xem.”
Tối đó, cô mở file đính kèm.
Ngay từ cảnh đầu tiên, tim cô khẽ co lại.
“Nữ chính gặp lại người đàn ông từng là cảm hứng cho kịch bản đầu tay của cô — trong một đoàn phim khác, nơi cả hai đều phải giả vờ như chưa từng quen.”
Cô dừng đọc, cảm giác như có ai đang bóp nhẹ tim mình.
Đọc tiếp, cô thấy tên nhân vật nam chính — Lục Dẫn Thâm.
Cô khẽ bật cười. “Lục” — trùng hợp quá.
Cô nghĩ thế, cho đến khi đọc đến dòng cuối cùng của phần giới thiệu:
“Nam chính do ảnh đế Lục Tư Hàn thủ vai.”
Cô chết lặng.
Con trỏ nhấp nháy trên màn hình, như một ánh nhìn giễu cợt.
Ba tháng trốn chạy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái tên ấy.
Hôm sau, cô gọi lại cho chị Mạnh.
“Chị Mạnh, em nghĩ… em không hợp với dự án này đâu.”
“Gì chứ? Đạo diễn còn chưa gặp em mà.”
“Em…” — cô ngập ngừng — “em có lý do cá nhân.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng chị Mạnh hạ thấp:
“Là vì nam chính à?”
Cô sững lại. “Chị biết?”
“Giới trong nghề nhỏ lắm, Vãn. Nhưng em yên tâm, chuyện đó qua rồi. Cậu ấy chuyên nghiệp, em cũng vậy. Đừng vì chuyện cũ mà bỏ qua cơ hội tốt thế này.”
Cô không nói gì.
“Đạo diễn nói nếu em nhận, anh ta sẽ để em chỉnh toàn bộ cảm xúc phần hai — nghĩa là em được quyền định hướng diễn xuất cho nam chính.”
Câu nói khiến cô nghẹn lại.
“Định hướng… cảm xúc của anh ấy?”
“Đúng. Nghe hấp dẫn không?”
Tô Vãn khẽ cười. “Nghe… nguy hiểm thì đúng hơn.”
Ba ngày sau, cô vẫn nhận lời.
Không phải vì danh tiếng, cũng không phải vì thách thức.
Chỉ vì, trong thâm tâm, cô muốn biết: liệu sau ngần ấy thời gian, cô còn đủ bình thản để đứng cùng anh trong một khung hình không?
Ngày đầu tiên đến đoàn phim, trời đổ mưa nhỏ.
Khung cảnh khác xưa, nhưng cảm giác vẫn như cũ — mùi đạo cụ, tiếng người, ánh đèn vàng mờ… tất cả khiến cô nhớ lại buổi tối cuối cùng của ba tháng trước, khi anh hỏi cô có viết cho anh một kịch bản không có hồi kết hay không.
Cô từng nói không.
Giờ đây, cô không chắc mình còn giữ lời được bao lâu.
“Cô Tô, bên phòng đạo diễn mời qua họp.”
Trợ lý đoàn phim xuất hiện, giọng niềm nở.
Cô gật đầu, cầm tập giấy bước đi.
Cửa phòng họp vừa mở ra — cô dừng lại.
Lục Tư Hàn đang ngồi ở đó.
Anh mặc sơ mi đen, áo khoác xám, tay cầm cốc cà phê. Ánh mắt anh ngẩng lên, chạm vào cô — bình tĩnh, không kinh ngạc, cũng không lạnh lùng.
Chỉ một thoáng ngắn ngủi, nhưng cô nghe tim mình lạc nhịp.
“Cô Tô, đây là nam chính của chúng ta, anh Lục.” – đạo diễn nói, không hề nhận ra sự căng thẳng ngầm giữa họ.
“Chào cô.” – giọng anh nhẹ, trầm, lịch sự đến mức xa lạ.
“Chào anh.” – cô đáp, khẽ cúi đầu.
Mọi thứ như chưa từng xảy ra.
Buổi họp kéo dài hai tiếng.
Họ bàn về tâm lý nhân vật, cảnh cao trào, cách thể hiện cảm xúc khi hai người cũ gặp lại nhau.
Điều trớ trêu là: đạo diễn lại giao chính cô hướng dẫn Lục Tư Hàn nhập vai trong đoạn đối thoại giữa hai người cũ.
“Cô Tô, nhân vật nữ chính từng có mối tình sâu đậm với nam chính, nhưng bây giờ phải đối mặt với anh ta sau nhiều năm. Cô giúp anh Lục hiểu thêm tâm lý đó nhé.”
Cô cười nhẹ. “Tôi nghĩ anh Lục chắc hiểu rõ kiểu cảm xúc này hơn tôi.”
Câu nói tưởng nhẹ, nhưng khiến cả phòng im bặt.
Lục Tư Hàn chỉ cười nhạt: “Cũng có thể. Nhưng có lẽ tôi cần người từng viết cảm xúc ấy giúp tôi nhớ lại.”
Cô thoáng nhìn anh, rồi quay đi. “Được.”
Khi buổi họp tan, đạo diễn rời trước.
Chỉ còn hai người trong phòng, im lặng nặng nề.
“Lâu rồi không gặp.” – anh nói trước.
“Ừ.”
“Em khỏe không?”
“Khỏe. Cảm ơn.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt nhìn cô chậm rãi. “Anh không nghĩ em sẽ nhận lời.”
“Em cũng không nghĩ anh lại tham gia bộ phim này.”
“Đạo diễn mời, kịch bản hay.” – anh mỉm cười. – “Anh không biết người chỉnh là em.”
“Vậy giờ biết rồi, anh có muốn đổi không?”
Anh im lặng một lúc, rồi đáp khẽ: “Không.”
Cô cụp mắt, giọng nhỏ như gió: “Vậy thì chuyên nghiệp đi. Đừng để ai hiểu lầm lần nữa.”
Anh khẽ cười. “Yên tâm. Anh biết cách diễn sao cho người ta tin rằng không có gì thật.”
Câu nói khiến cô thoáng nhói tim.
Những ngày sau đó, họ cùng làm việc, nhưng luôn giữ khoảng cách vừa đủ.
Cô đọc kịch bản cho anh nghe, anh gật đầu, trao đổi về cảm xúc từng câu thoại, nhưng ánh mắt không bao giờ dừng trên gương mặt cô quá hai giây.
Cô tưởng mình đã quen, cho đến khi buổi quay thử đầu tiên diễn ra.
Cảnh hôm ấy — chính là cảnh hai người cũ gặp lại sau chia ly.
Cô đứng sau ống kính, theo dõi anh qua màn hình.
Khi anh nhìn bạn diễn nữ, ánh mắt anh thoáng hiện nét đau đớn rất thật.
Một ánh nhìn cô từng thấy — đêm mưa hôm nào, khi cô nói “chúng ta chỉ là biên kịch và diễn viên.”
Cô nắm chặt kịch bản, hít sâu.
Không biết đạo diễn nói gì đó bên tai, nhưng cô không nghe rõ, chỉ thấy tim mình đập mạnh, từng nhịp loạn lạc.
“Cắt!”
Tiếng hô vang lên.
Đạo diễn gật đầu hài lòng: “Tốt! Cảm xúc rất chân thật. Anh Lục, ánh mắt đoạn đó tuyệt vời. Cô Tô, có muốn thêm gì không?”
Cô vội lắc đầu. “Không. Hoàn hảo rồi.”
Nhưng trong lòng, cô biết — điều anh thể hiện không phải vai diễn, mà là thật.
Chiều hôm đó, cô đi ngang qua khu hậu trường, thấy anh ngồi một mình dưới tán cây, tay cầm kịch bản.
Cô định lặng lẽ đi qua, nhưng anh ngẩng lên.
“Vãn Vãn.”
Cô dừng lại.
Anh hiếm khi gọi cô như thế trong đoàn. Giọng anh khàn, mang chút gió.
“Anh hỏi thật — trong mắt em, chuyện giữa chúng ta… có từng thật không?”
Cô im lặng.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại: “Nếu là không, anh sẽ diễn cho ra điều đó. Nhưng nếu là có, anh sợ mình sẽ không diễn nổi.”
Một câu nói, mà khiến mọi rào chắn trong lòng cô rung lên.
Cô khẽ đáp: “Đừng hỏi những chuyện đã qua.”
“Anh chỉ muốn biết, có bao giờ em thật lòng.”
Cô ngẩng nhìn anh. Ánh chiều phủ lên gương mặt anh, làm đường viền cằm nổi bật, vừa xa vừa gần.
“Có.” – cô nói khẽ. – “Nhưng giờ không còn.”
Anh im lặng. Một thoáng sau, anh gật đầu, cười nhẹ:
“Vậy thì anh sẽ diễn cho đến khi em tin rằng thật sự không còn.”
Cô quay đi, không dám nhìn nữa.
Tối hôm ấy, cô về phòng, mở lại kịch bản, đến đoạn cuối phim — cảnh nam chính rời khỏi thành phố, để lại lá thư chưa gửi.
Cô cầm bút, viết thêm:
“Nếu đời là một vai diễn, thì anh chọn không hạ màn, vì sau tấm rèm kia, em vẫn còn đứng đó.”
Viết xong, cô nhìn dòng chữ, nước mắt khẽ rơi.
Cô hiểu, dù cố trốn, cảm xúc ấy vẫn chưa bao giờ thật sự kết thúc.
Hôm sau, đạo diễn đọc bản chỉnh mới, gật gù:
“Tốt. Kết phim này có chiều sâu hơn. Nhưng anh nghĩ đoạn cuối, khi nhân vật nam quay lại tìm cô gái — nên có ánh sáng bình minh. Em thấy sao, cô Tô?”
Cô khẽ mỉm cười. “Bình minh à? Ừ, cũng hay. Dù sao, trời cũng phải sáng sau đêm dài.”
Đạo diễn cười: “Em lạc quan hơn trước rồi đấy.”
Cô không trả lời.
Chỉ là — lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy mình thật sự viết bằng trái tim, không phải chỉ để quên đi một người.
Cuối ngày, cô ra về.
Khi đi ngang qua sảnh lớn, Lục Tư Hàn đang nói chuyện với đạo diễn.
Thấy cô, anh khẽ quay sang, chỉ mỉm cười nhẹ — một nụ cười bình lặng, không ẩn ý.
Nhưng ngay khi cô bước qua, anh nói nhỏ, đủ để cô nghe:
“Vai diễn chưa hạ màn đâu, Vãn Vãn.”
Cô dừng lại, quay sang, ánh mắt chạm vào ánh nhìn sâu như đêm cũ.
“Biết rồi.” – cô đáp khẽ. – “Nhưng lần này, em sẽ là người viết cảnh cuối.”
Đêm ấy, cô trở về nhà, mở cửa sổ.
Trăng sáng rọi xuống bàn, chiếu lên kịch bản đang mở dang dở.
Cô cầm bút, viết thêm một dòng nhỏ ở cuối trang:
“Câu chuyện của họ, có thể chưa kết thúc. Nhưng ít nhất, giờ đây, họ biết — có những vai diễn không cần kết thúc mới là thật.”