kịch bản anh đóng, tôi viết

Chương 6: Ánh sáng bình minh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa tờ mờ sáng.

Ánh nắng mỏng manh đầu tiên len qua cửa sổ phòng khách sạn, rọi lên mặt bàn đầy bản thảo.

Tô Vãn chợp mắt suốt đêm trên ghế, chiếc laptop vẫn mở, màn hình sáng yếu ớt, dừng ở trang cuối của kịch bản “Trước khi trời sáng”.

Ngoài cửa sổ, sương vẫn còn dày. Thành phố dưới chân núi mờ ảo như đang nằm trong giấc mơ chưa tan.

Cô mở mắt, chậm rãi duỗi người, cảm thấy cổ mỏi nhừ — thói quen viết xuyên đêm dường như chưa bao giờ bỏ được.

Một thông báo hiện lên trên điện thoại:

Tin nhắn: “7h quay thử cảnh bình minh. Cần cô ở hiện trường.” — Trợ lý đạo diễn.

Cô nhìn đồng hồ: 6h05.

Cô mỉm cười mệt mỏi, thu dọn laptop, buộc gọn tóc, khoác áo, rồi ra khỏi phòng.

Phim trường dựng trên đồi. Khi cô đến, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Mặt đất ướt sương, không khí lành lạnh.

Các nhân viên kỹ thuật đang kiểm tra ánh sáng, đạo cụ, máy quay.

Tô Vãn đứng bên, cầm bản chỉnh cuối, mắt khẽ nheo lại nhìn màn hình.

Đây là cảnh kết — nam chính đứng trên đỉnh đồi, nhìn về phía đông khi ánh sáng đầu tiên ló rạng. Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt lá thư trong tay xuống gió.

Cô viết cảnh này, nhưng chưa từng tưởng tượng khi nhìn thấy nó ngoài đời, lại có thể… chạm đến tim đến thế.

“Anh Lục đến rồi!” — tiếng một nhân viên vang lên.

Tô Vãn ngẩng đầu.

Anh xuất hiện từ phía xa, mặc áo khoác mỏng, tóc hơi rối vì gió, dáng đi ung dung mà trầm tĩnh.

Ánh sáng buổi sớm phản chiếu lên người anh, như một phần của bức tranh.

Không hiểu sao, ngay khoảnh khắc ấy, cô bỗng nghĩ — có lẽ không phải ngẫu nhiên anh sinh ra để làm diễn viên.

Vì dù chỉ đứng yên, anh vẫn khiến người khác tin rằng có một câu chuyện đang diễn ra quanh mình.

“Cô Tô.”

Anh dừng lại trước mặt cô, giọng trầm khàn vì gió sớm.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Anh khẽ cười, ánh mắt lướt qua tập giấy cô cầm. “Kết phim sửa gì thêm không?”

“Không. Cảnh này… đủ rồi.”

Anh gật đầu. “Cảm ơn.”

Cô ngạc nhiên. “Vì gì?”

“Vì đã để anh có một đoạn kết đẹp như thế.”

Cô khẽ cụp mắt. “Không phải cho anh. Là cho nhân vật.”

“Nhân vật…” – anh nhắc lại, nụ cười phảng phất – “Có lúc anh không phân biệt được đâu là mình, đâu là vai nữa.”

Khi đạo diễn hô “chuẩn bị quay”, mọi người tản ra, nhường lại không gian cho anh.

Anh bước ra giữa đỉnh đồi, nơi ánh sáng bình minh bắt đầu lan nhẹ trên mặt đất.

Máy quay lặng lẽ ghi lại từng chuyển động.

Anh đứng đó, quay lưng về phía mọi người, tay cầm lá thư.

“Ánh sáng đang lên, anh nhé.” – đạo diễn nói qua loa phóng thanh.

Lục Tư Hàn khẽ gật.

Cô nhìn qua ống kính — gương mặt anh trong ánh sáng ấy, dịu dàng đến mức đau lòng.

Khi anh thả lá thư bay đi, gió thổi tung từng trang mỏng, bay lượn trong không trung như đàn chim nhỏ.

Cảnh quay kết thúc bằng ánh nhìn anh hướng về phía mặt trời.

“Cắt!”

Tiếng hô vang lên. Mọi người vỗ tay.

Đạo diễn thở phào: “Tốt! Hoàn hảo. Ánh sáng đẹp, cảm xúc vừa vặn. Anh Lục, cảm ơn cậu.”

Anh cúi đầu, mỉm cười. “Cảm ơn đạo diễn.”

Cô đứng im phía sau, cảm giác tim mình như vừa trải qua cả một mùa đông dài — rồi được sưởi bằng chút nắng mỏng manh ấy.

Buổi trưa, đoàn nghỉ.

Mọi người rôm rả, còn cô ra xa, ngồi dưới gốc cây nhìn xuống thung lũng.

Cảm giác nhẹ như gió. Nhưng cũng có gì đó chưa được nói ra, như dòng chữ bị bỏ quên ở cuối kịch bản.

Một bóng người đến gần.

Không cần nhìn, cô cũng biết là anh.

“Trốn ở đây à?” – giọng anh vang lên, pha chút trêu.

“Không trốn. Nghỉ thôi.”

Anh ngồi xuống bên cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ.

“Anh định hỏi từ hôm qua rồi… Vì sao cảnh kết lại đổi thành bình minh?”

Cô khẽ mỉm cười, mắt vẫn hướng xa xăm:

“Vì em chợt nghĩ… mọi câu chuyện, dù đau đớn thế nào, vẫn nên kết trong ánh sáng.”

Anh lặng im vài giây. “Em lạc quan thật.”

“Không đâu. Em chỉ mệt khi viết quá nhiều kết thúc trong bóng tối.”

Anh quay sang nhìn cô, giọng trầm hẳn:

“Anh cũng mệt khi phải diễn quá nhiều cảnh chia tay.”

Câu nói khiến cô sững lại.

Họ cùng im lặng.

Gió thổi qua, cuốn vài cánh hoa cỏ nhỏ rơi trên vai cô. Anh định đưa tay gạt, nhưng dừng giữa chừng.

Khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp thở anh — trầm, đều, và ấm.

“Vãn.” — anh khẽ gọi tên cô, lần đầu sau bao tháng.

Cô quay sang, ánh mắt chạm vào anh.

“Có khi nào… chúng ta viết nhầm kết thúc không?”

Cô khẽ mím môi. “Anh nói gì cơ?”

“Ba tháng trước, em rời đi. Anh tưởng mình có thể quên. Nhưng hóa ra, càng diễn, anh càng nhớ cảm giác được là chính mình trước mặt em.”

“Anh đang nhập vai đấy à?”

“Không.” – anh cười nhẹ, ánh nhìn chân thành – “Lần này anh không diễn.”

Cô khẽ cười, nhưng giọng run run: “Anh nói vậy, em biết phải làm gì đây?”

“Đừng làm gì cả.” – anh đáp khẽ – “Chỉ cần ở lại.”

Chiều hôm đó, trời đổ cơn mưa bất chợt.

Cả đoàn trú trong căn nhà gỗ nhỏ. Bên ngoài, mưa đập vào mái, rì rào như bản nhạc quen.

Tô Vãn ngồi bên cửa sổ, nhìn màn nước trắng xóa.

Cảm giác déjà vu ùa về — cũng là mưa, cũng là im lặng, cũng là anh ngồi cách cô một khoảng gần đến khó chịu.

“Em vẫn sợ mưa à?” – anh hỏi.

Cô khẽ cười. “Không. Chỉ sợ… ký ức đi lạc.”

“Vậy để anh giữ nó lại.”

Cô quay sang, ngạc nhiên. “Giữ bằng cách nào?”

“Bằng hiện tại.”

Câu trả lời đơn giản đến mức khiến tim cô lạc nhịp.

Khi mưa ngớt, đạo diễn bước vào, cười:

“Ngày mai đoàn nghỉ. Ai muốn về thành phố chơi thì cứ đi. Cô Tô, anh Lục, hai người rảnh không? Có thể cùng tôi khảo sát địa điểm cho dự án mới.”

Cô định từ chối, nhưng anh nói ngay: “Được, tôi đi.”

Cô chỉ còn cách gật nhẹ.

Sáng hôm sau, xe chạy dọc theo con đường ven hồ.

Ánh nắng sau mưa trong vắt, nước phản chiếu như gương.

Đạo diễn ngồi ghế trước, nói liên tục về cảnh quay tương lai.

Cô ngồi sau, cạnh cửa sổ, mắt lặng nhìn cảnh vật trôi qua.

Lục Tư Hàn ngồi bên.

Giữa họ chỉ là khoảng cách nhỏ, nhưng lặng lẽ đến mức có thể nghe tiếng tim mình.

“Cô Tô.” – anh gọi khẽ.

“Gì thế?”

“Anh nghĩ… chúng ta nên viết lại một đoạn.”

“Đoạn nào?”

“Đoạn đời mình.”

Cô quay sang, thấy anh đang nhìn thẳng phía trước, nụ cười bình tĩnh mà sâu sắc.

“Anh nghĩ, có những kịch bản không cần kết thúc, chỉ cần viết tiếp.”

Cô khẽ mím môi, rồi hỏi nhỏ:

“Nhỡ viết tiếp sai thì sao?”

“Thì sửa.” – anh đáp – “Em quên mất à, biên kịch có quyền viết lại mà.”

Cô bật cười, lần đầu cười thật sau nhiều tháng.

“Lý lẽ kiểu gì thế này…”

“Lý lẽ của người không muốn bỏ lỡ nữa.”

Chiều, họ dừng lại bên bờ hồ.

Đạo diễn đi chụp ảnh, để hai người ngồi lại trên bãi cỏ.

Ánh hoàng hôn trải dài, nước hồ loang màu cam nhạt.

Không khí ấm đến lạ.

“Vãn.” – anh khẽ gọi.

“Ừ?”

“Anh có thể hỏi lại câu cũ không?”

Cô nhìn anh. “Câu nào?”

“Câu: Nếu có một kịch bản không có hồi kết, em có viết cho anh không?”

Cô im lặng rất lâu.

Gió thổi qua, tóc cô bay nhẹ, phản chiếu ánh chiều tà.

Rồi cô mỉm cười, giọng nhỏ nhưng chắc:

“Có. Nhưng lần này, em sẽ để anh cùng viết.”

Ánh mắt anh sáng lên, nụ cười dịu hẳn.

“Anh hứa sẽ không bỏ dở.”

“Đừng hứa. Chỉ cần ở lại đến khi trời sáng.”

Anh nhìn cô, ánh nhìn sâu như nuốt cả hoàng hôn.

“Được. Anh sẽ ở lại.”

Đêm, cô trở về khách sạn, mở laptop.

Dưới tiêu đề “Trước khi trời sáng”, cô thêm một dòng nhỏ:

“Bình minh đến, không chỉ soi sáng mặt đất, mà còn soi sáng người từng lạc trong đêm.”

Cô lưu file, dựa lưng ghế, mỉm cười.

Ngoài cửa sổ, trăng lên, phản chiếu xuống hồ, nhẹ nhàng như ánh mắt anh buổi chiều.

Cô hiểu, mọi kết thúc đều có thể được viết lại — miễn là người ta dám bắt đầu.

Một tuần sau, bộ phim đóng máy.

Buổi tiệc chia tay tổ chức đơn giản, ai cũng cười, cũng chụp ảnh kỷ niệm.

Lúc ra về, anh đến bên cô.

“Em về đâu?”

“Về nhà.”

“Anh đưa.”

“Không cần.”

“Không phải vì cần.” – anh khẽ cười – “Vì muốn.”

Cô nhìn anh, rồi gật đầu.

Trên đường, không ai nói gì.

Chỉ có đèn đường nối dài như dải sao.

Khi xe dừng trước nhà cô, anh nghiêng người, nói nhẹ:

“Vãn Vãn, lần này, anh sẽ không nói lời tạm biệt.”

Cô nhìn anh, khẽ đáp:

“Vì anh biết, vai diễn này chưa hạ màn.”

Anh mỉm cười.

“Và sẽ không bao giờ hạ.”

Tô Vãn đứng trước cửa nhà, nhìn theo xe anh chạy xa dần.

Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi của bình minh sớm mai.

Cô nhắm mắt, khẽ nói một mình:

“Trước khi trời sáng… hóa ra, em đã tìm thấy anh rồi.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×