kịch bản anh đóng, tôi viết

Chương 7: Trước khi trời sáng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba tuần sau khi đoàn phim “Trước khi trời sáng” đóng máy, Tô Vãn trở lại Bắc Thành.

Thành phố vào đầu đông, gió lạnh thổi qua từng con phố, trời âm u đến mức đèn đường cũng trở nên mờ ảo.

Cô vừa bước ra khỏi ga tàu thì điện thoại rung. Là cuộc gọi từ đạo diễn Thẩm Dịch — người đã dẫn dắt bộ phim trước.

“Cô Tô, cô về rồi à? Có rảnh không? Tôi muốn bàn với cô một dự án mới, có thể rất hợp với cô.”

“Dự án gì thế ạ?”

“Tên tạm là Trước khi trời sáng – Ngoại truyện. Nhưng khác phim cũ. Lần này không chỉ là phần nối tiếp câu chuyện, mà là một phiên bản trong thế giới khác. Tôi muốn cô viết một bản kịch ngắn thử trước. Nếu hợp, tôi sẽ giao cả dự án.”

Tô Vãn thoáng sững người.

Một ngoại truyện?

Khi “Trước khi trời sáng” vẫn còn gây tiếng vang, việc làm phần nối tiếp là điều dễ hiểu. Nhưng “phiên bản thế giới khác”... nghe lại như một trò chơi cảm xúc mới.

Cô im lặng vài giây rồi đáp:

“Được. Tôi sẽ xem thử ý tưởng ông gửi.”

“Tốt. Tôi cũng nói luôn — vai chính nam, tôi muốn vẫn là Lục Tư Hàn.”

Tay cô khựng lại.

“Anh ấy…?”

“Ừ. Cậu ta vừa đồng ý sáng nay. Nếu cô cũng nhận, tôi tin khán giả sẽ thích nhìn lại hai người trên màn ảnh. Có thể gọi là một cái duyên nghề.”

Cô bật cười nhẹ:

“Duyên nghề… Vâng, tôi hiểu.”

Khi cuộc gọi kết thúc, tim cô vẫn đập nhanh lạ thường.

Không biết là vì phấn khích… hay lo sợ.

Tối đó, cô mở mail, xem qua tài liệu Thẩm Dịch gửi.

Chỉ có một dòng tóm tắt ngắn ngủi:

“Một thế giới nơi ngày không bao giờ đến.

Con người sống mãi trong đêm, chờ bình minh không bao giờ tới.

Hai linh hồn từng gặp nhau, lại vô tình đi lạc giữa bóng tối — lần này, họ có dám viết lại kịch bản, trước khi trời sáng?”

Cô ngồi lặng.

Bối cảnh siêu thực, nhưng ẩn dưới đó lại là tầng ý nghĩa rõ ràng hơn bất kỳ điều gì — đêm tượng trưng cho ký ức chưa dứt, bình minh là hy vọng chưa dám chạm.

Một ý tưởng nảy ra:

Nếu hai người từng là “tác giả” và “diễn viên”, thì trong thế giới mới, liệu họ có thể hoán đổi vai trò?

Sáng hôm sau, cô đến công ty sản xuất để bàn chi tiết.

Vừa bước vào phòng họp, đã thấy anh ngồi đó.

Lục Tư Hàn mặc áo khoác đen, tóc cắt ngắn hơn, khí chất vẫn trầm tĩnh, nhưng có gì đó trưởng thành hơn trước.

Khi thấy cô, anh khẽ mỉm cười.

“Chào cô Tô. Lâu rồi không gặp.”

Cô khẽ gật. “Chào anh.”

Không khí giữa hai người có phần gượng nhẹ.

Nhưng ánh mắt anh lại ấm lạ — không như người xa lạ, mà như ai đó vẫn đứng đó, chỉ là lặng chờ cô bước tới.

Thẩm Dịch nhìn hai người, khoanh tay cười:

“Tốt quá, hai người đều đến sớm. Tôi không vòng vo — tôi muốn làm phim ngắn Trước khi trời sáng bản “đêm vĩnh hằng”. Tức là, cùng nhân vật, nhưng trong một vũ trụ khác. Mọi thứ giống mà khác.”

Anh nghiêng đầu: “Khác thế nào?”

“Khác ở chỗ... lần này, nhân vật nam sẽ là người viết, còn nhân vật nữ là người diễn.”

Cả hai đều ngẩn ra.

Thẩm Dịch nói tiếp, giọng hứng khởi:

“Tôi muốn thử cảm giác đảo vai. Cô Tô từng nói, người viết cũng đang diễn một vai trong câu chuyện mình tạo ra, đúng không? Vậy thử để họ hoán đổi xem, ai thật hơn.”

Cô thoáng nhìn sang anh, chạm phải ánh mắt sâu thẳm kia.

Một giây im lặng, như có hàng ngàn điều chưa nói.

“Nghe thú vị đấy.” – anh nói.

“Ừ.” – cô đáp nhẹ. “Thú vị thật.”

Buổi họp kéo dài đến trưa.

Thẩm Dịch rời trước, để lại hai người trong căn phòng còn vương mùi cà phê.

Tô Vãn thu dọn giấy tờ, định đứng dậy thì anh lên tiếng:

“Vãn.”

Cô dừng lại.

“Anh thấy cái tên này… vẫn chưa kết thúc đúng không?”

“Anh nói Trước khi trời sáng?”

“Ừ. Cứ như nó đang đợi một câu sau.”

Cô mỉm cười. “Có thể là ‘…và anh vẫn ở đó.’”

Anh cười khẽ, giọng thấp:

“Anh thích câu đó.”

Cô không nhìn anh, chỉ đáp: “Không ngờ anh vẫn giữ thói quen đọc kịch bản thành tiếng.”

“Không phải đọc. Là nhớ.”

Chiều, họ cùng ra bãi thử máy quay.

Anh ngồi trước máy tính, chỉnh lại đoạn lời thoại.

Cô đứng phía sau, nhìn anh gõ, từng chữ hiện trên màn hình.

“Tôi từng viết về bình minh, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng thật.

Cho đến khi cô xuất hiện.”

Cô cắn nhẹ môi: “Anh viết đoạn này… để nói với ai?”

Anh dừng tay, quay lại nhìn cô:

“Người mà anh không dám giữ lại.”

Không khí đặc quánh.

Ánh nắng cuối ngày xuyên qua rèm cửa, chiếu lên gò má anh, dịu và buồn.

“Anh Tư Hàn…” – cô khẽ gọi – “Lúc anh nói những lời như thế, em không biết mình nên là biên kịch hay nhân vật.”

“Em có thể là cả hai.”

“Vậy nếu nhân vật ấy yêu người viết thì sao?”

Anh im lặng, rồi mỉm cười, nhẹ mà rõ:

“Thì anh sẽ viết lại toàn bộ thế giới này, chỉ để cô ấy được ở lại.”

Đêm đó, cô về căn hộ, mở laptop viết kịch bản nháp.

Những dòng chữ trôi đi, nhưng tâm trí cô không yên.

Cứ mỗi lần viết tên “người đàn ông trong bóng tối”, cô lại thấy hình ảnh anh — ánh mắt, giọng nói, dáng đi, tất cả đều hiện lên rõ ràng đến đáng sợ.

Cô gõ đến một đoạn:

“Cô gái hỏi: Anh có bao giờ thấy sợ khi viết về thứ mình không thể có?

Anh đáp: Không. Vì chỉ khi viết, anh mới có thể chạm vào nó.”

Bàn tay cô khựng lại.

Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bàn phím.

Cô nhận ra, lần đầu tiên, mình không còn biết đâu là vai, đâu là thật nữa.

Ba ngày sau, họ bắt đầu quay.

Bối cảnh: một căn phòng tối, duy nhất một ngọn đèn.

Cô là “người diễn”, anh là “người viết”. Cả hai ngồi đối diện, giữa họ là một quyển sổ trắng.

Đạo diễn ra hiệu: “Bắt đầu.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt bình thản. “Anh viết gì trong đó?”

Anh cúi nhìn trang giấy, giọng trầm thấp: “Một câu chuyện chưa có kết thúc.”

“Câu chuyện gì?”

“Về một cô gái luôn chạy trốn khỏi ánh sáng. Nhưng anh lại muốn giữ cô ấy ở lại trong đêm.”

“Vì sao?”

“Vì đêm là nơi anh gặp cô lần đầu. Nếu bình minh đến, anh sợ sẽ mất cô.”

Cô nhìn thẳng anh, nở nụ cười buồn: “Vậy nếu cô ấy muốn rời đi?”

“Anh sẽ viết lại đêm thêm lần nữa.”

Không ai trong đoàn lên tiếng.

Cảnh quay cứ thế kéo dài, không cần diễn — vì cả hai đều đang nói bằng cảm xúc thật.

Khi đạo diễn hô “Cắt”, mọi người vẫn đứng lặng.

Chỉ có Tô Vãn là quay mặt đi, tránh ánh mắt anh.

Sau cảnh quay hôm đó, cô xin nghỉ buổi chiều.

Cô ra bờ sông, ngồi trên ghế đá nhìn mặt nước lăn tăn phản chiếu ánh đèn.

Cô nhớ lại những lời anh nói — từng câu như sợi chỉ kéo từ tim ra, vừa đau, vừa ấm.

Bất chợt, có tiếng bước chân phía sau.

Không cần quay lại, cô cũng biết là ai.

“Anh theo dõi em à?”

“Không. Chỉ đi cùng hướng.”

“Cũng khéo trùng hợp thật.”

Anh ngồi xuống bên cạnh, không nói gì.

Một lúc sau, anh khẽ cất giọng:

“Em biết không, lúc quay cảnh vừa rồi… anh không hề diễn.”

“Em cũng không.”

Hai người cùng im.

Tiếng sóng nước đập nhẹ vào bờ, gió đêm thổi mang theo mùi cỏ dại.

Anh quay sang:

“Có khi nào em nghĩ, chúng ta đã viết quá nhiều kịch bản dang dở không?”

“Có. Nhưng ít nhất, chúng ta vẫn còn đang viết.”

Anh mỉm cười, nhìn cô thật lâu:

“Vậy lần này, đừng kết thúc trước khi trời sáng, được không?”

Cô nhìn anh, trong mắt dường như có cả bóng trăng.

“Em không dám hứa.”

“Không cần hứa. Chỉ cần ở lại.”

Anh nói câu ấy lần nữa — giống hệt buổi sáng bình minh hôm trước, nhưng lần này, không còn là lời diễn, mà là thật.

Cô khẽ gật, giọng như gió:

“Được. Em ở lại.”

Đêm ấy, Bắc Thành không mưa.

Trăng tròn, sáng đến mức soi rõ cả hàng cây ven đường.

Họ cùng đi bộ về phía cầu, ánh đèn hắt xuống mặt nước.

Không ai nói thêm gì, chỉ im lặng sánh bước.

Cô nhận ra, có những tình cảm không cần lời, chỉ cần một khoảng yên bình như thế này thôi — là đủ để biết, mình đã không còn cô độc.

Khi chia tay ở ngã rẽ, anh nói nhỏ:

“Ngày mai quay cảnh cuối. Sau đó, có thể phim kết thúc, nhưng câu chuyện này chưa đâu.”

Cô cười nhẹ:

“Anh định viết tiếp à?”

“Ừ. Nhưng lần này, không cần biên kịch.”

“Không cần?”

“Vì anh muốn người thật viết cùng anh.”

Cô khẽ thở dài, mắt ánh lên nụ cười mềm:

“Anh đúng là chưa từng học cách dừng lại.”

“Anh chỉ học cách chờ thôi.”

Khi anh quay lưng đi, cô đứng nhìn rất lâu.

Ánh đèn phản chiếu trên áo khoác anh như vệt sáng mong manh — nhưng đủ để cô tin rằng, lần này, họ sẽ không lạc mất nhau nữa.

Cô về nhà, mở laptop, gõ thêm dòng cuối cùng vào bản thảo:

“Trước khi trời sáng, anh từng là diễn viên trong câu chuyện của tôi.

Nhưng khi bình minh đến, tôi mới biết — anh chính là câu chuyện ấy.”

Cô lưu lại, tắt máy, rồi ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ.

Trời vẫn chưa sáng, nhưng phía chân mây, một vệt sáng nhỏ đã bắt đầu ló lên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×