kịch bản anh đóng, tôi viết

Chương 8: Bóng đêm có hình anh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm Bắc Thành, trời đổ mưa.

Cơn mưa đầu đông kéo dài suốt từ chiều, lác đác những hạt nước đập lên kính, phản chiếu ánh đèn xe lấp loáng.

Tô Vãn ngồi trong quán cà phê nhỏ gần khu trung tâm sản xuất phim.

Bên ngoài, mưa và gió như hòa vào nhau, khiến mọi âm thanh đều trở nên mơ hồ.

Trước mặt cô, laptop đang mở — trang kịch bản dang dở vẫn còn sáng, dòng chữ cuối dừng ở chỗ:

“Nếu bóng đêm biết nói, có lẽ nó sẽ kể rằng — tôi từng nhìn thấy ánh sáng trong hình bóng của một người.”

Cô khẽ thở dài.

Dù chỉ là lời thoại trong phim, sao lại giống như đang nói với chính mình đến thế?

Điện thoại rung.

Là An Hân, bạn thân cô, cũng là người phụ trách PR cho đoàn phim hiện tại.

“Vãn, cậu có đọc báo chưa?”

“Chưa, sao thế?”

“Cậu nên xem ngay. Có người đăng bài bóc chuyện giữa cậu và Lục Tư Hàn. Bảo rằng hai người ‘phim giả tình thật’ từ lúc quay Trước khi trời sáng.”

Tô Vãn sững người.

Cô mở nhanh trang tin. Trên màn hình, dòng tiêu đề lớn chiếm trọn trang:

“Lục Tư Hàn và nữ biên kịch Tô Vãn — yêu nhau từ phim trường? Tin nội bộ tiết lộ cả hai sống chung tại Bắc Thành!”

Bên dưới là loạt ảnh paparazzi: cô và anh cùng rời phim trường, cùng ăn tối, thậm chí một tấm chụp họ đi bộ bên cầu — khoảnh khắc hai người im lặng nhưng ánh mắt lại quá dịu dàng.

Trái tim cô chùng xuống.

Không phải vì sợ, mà vì hiểu — chuyện này sẽ khiến cả hai đều khó xử, nhất là anh, người đang đứng ở đỉnh cao của sự nghiệp.

Mưa rơi nặng hơn.

Cô rời quán, đi bộ dọc vỉa hè, để gió lạnh xóa bớt cảm xúc đang cuộn trong ngực.

Nhưng chưa đi được bao xa, điện thoại lại reo.

Tên người gọi hiện lên: Lục Tư Hàn.

Cô ngần ngừ vài giây, rồi bắt máy.

“Em đang ở đâu?” – giọng anh trầm, xen chút lo lắng.

“Quán cà phê gần phim trường. Em về đây.”

“Đừng đi bộ. Anh qua đón.”

“Không cần đâu—”

Cô chưa kịp nói hết, đầu dây bên kia đã cúp.

Khoảng mười phút sau, xe anh dừng trước cửa quán.

Cô bước đến, che dù, nhưng anh đã mở cửa bước ra, không nói gì, chỉ giơ tay cầm lấy cán dù trong tay cô.

“Mưa to thế này, sao không đợi?”

“Em không muốn làm phiền anh.”

Anh nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm vừa ấm. “Em không bao giờ là phiền.”

Câu nói đơn giản mà khiến tim cô lạc một nhịp.

Cô cúi đầu, không nói gì.

Họ cùng vào xe.

Không khí im ắng.

Ngoài cửa kính, mưa rơi như sợi chỉ bạc đan dày đặc.

Anh hỏi khẽ:

“Em đọc tin rồi đúng không?”

“Ừ.”

“Đừng lo. Anh sẽ xử lý.”

“Xử lý thế nào?”

“Anh sẽ nói là không có gì cả. Tin đồn thôi.”

Cô im lặng, ngón tay khẽ siết góc áo.

Không hiểu sao, lòng lại nhói lên khi nghe hai chữ “không có gì cả”.

Anh nhận ra sự thay đổi nhỏ ấy.

Giọng anh dịu lại: “Vãn, anh không muốn để em bị tổn thương bởi dư luận. Em hiểu không? Nếu công khai lúc này, người ta sẽ xé nát mọi thứ ra mà bàn tán. Anh không muốn như thế.”

“Em biết.” – cô đáp nhẹ – “Nhưng nghe anh nói… vẫn thấy đau.”

Anh nghiêng người, nhìn cô, ánh mắt đầy mâu thuẫn:

“Anh chỉ muốn bảo vệ em. Nếu có thể, anh thà để người ta hiểu lầm anh còn hơn.”

Cô quay sang, giọng nhỏ như hơi thở:

“Nhưng nếu cứ giấu, thì khác gì đang chối bỏ?”

Anh im.

Trong khoảnh khắc ấy, tiếng mưa đập lên kính nghe như nhịp tim dồn dập của cả hai.

Cuối cùng, anh thở dài, giọng khàn hẳn:

“Anh xin lỗi. Cho anh chút thời gian. Khi phim công chiếu, mọi thứ lắng xuống, anh sẽ không trốn nữa. Được không?”

Cô nhìn anh, rất lâu.

Rồi gật đầu.

“Được.”

Hôm sau, mạng xã hội vẫn đầy rẫy tin tức.

Từ khóa “Lục Tư Hàn – Tô Vãn” lên top tìm kiếm.

Các bài đăng nghi hoặc, chế giễu, xen lẫn cả những bình luận ác ý.

“Lục Tư Hàn lại yêu biên kịch à? Không ngờ gu của anh ta kiểu này.”

“Chắc PR phim thôi, sắp chiếu rồi còn gì.”

“Tô Vãn là ai? Dựa hơi anh Hàn à?”

Cô đọc từng dòng, mắt cay xè.

Bình luận lạnh lùng đến mức khiến người ta quên mất, những con người họ đang nói tới cũng có cảm xúc thật.

An Hân gọi lại:

“Bên công ty quản lý anh ấy đã ra thông cáo phủ nhận. Họ nói hai người chỉ là quan hệ công việc.”

“Vậy tốt rồi.” – cô đáp, giọng cố giữ bình tĩnh.

“Tốt? Vãn, cậu không thấy tổn thương à?”

“Không. Mình quen rồi.”

Chiều hôm đó, cô đến trường quay.

Không khí nặng nề, mọi người tránh nhắc đến scandal, nhưng ánh mắt vẫn khó giấu sự tò mò.

Anh vẫn diễn bình thường, ánh mắt, cử chỉ đều chuyên nghiệp đến mức không ai dám nghi ngờ.

Chỉ có cô — mỗi khi nhìn anh qua ống kính, lại thấy một nỗi đau nhỏ đang giấu trong ánh nhìn.

Khi cảnh quay kết thúc, cô đứng chờ anh ở hành lang.

Anh bước tới, gương mặt hơi mệt.

“Em ăn gì chưa?”

“Rồi. Anh thì sao?”

“Anh không đói.”

Cô do dự, rồi nói nhỏ:

“Anh đừng cố quá. Em hiểu áp lực của anh.”

Anh khẽ cười, nụ cười có phần nhạt:

“Anh đã quen với áp lực. Chỉ là… lần này, anh sợ nó ảnh hưởng đến em.”

“Anh đừng lo cho em nữa. Em có thể tự đứng vững.”

Anh nhìn cô, ánh mắt lặng đi:

“Nhưng anh không muốn em phải đứng một mình.”

Cô khẽ đáp:

“Thế mà giờ, trong mắt người khác, em chỉ là người anh từng hợp tác.”

Anh cắn nhẹ môi, không nói gì thêm.

Sự im lặng giữa họ nặng nề hơn cả tiếng mưa đêm qua.

Một tuần sau, phim Trước khi trời sáng – Ngoại truyện được hoàn thành.

Buổi họp báo công chiếu diễn ra trong sảnh lớn, ánh đèn flash nhấp nháy khắp nơi.

Tô Vãn ngồi ở hàng ghế sau, lặng lẽ quan sát.

Anh ngồi bàn chủ tọa, giữa hàng trăm máy ảnh, phóng viên, khán giả.

Một phóng viên đứng dậy hỏi:

“Anh Lục, tin đồn anh và biên kịch Tô Vãn có quan hệ tình cảm thật không? Có thể chia sẻ rõ ràng với khán giả chứ?”

Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía anh.

Không khí im phăng phắc.

Anh mỉm cười, giọng bình tĩnh:

“Tin đồn mãi chỉ là tin đồn. Tôi và cô ấy là đồng nghiệp tốt. Tôi rất tôn trọng cô ấy với tư cách người viết, và biết ơn vì những gì cô ấy mang đến cho bộ phim.”

Tiếng bàn tán râm ran khắp hội trường.

Cô ngồi im, tay siết chặt túi.

Một phần trong cô đã đoán trước câu trả lời, nhưng khi nghe tận tai, vẫn thấy ngực nghẹn lại.

Ánh đèn rọi xuống, soi rõ nét mặt bình thản của anh.

Không phải giả vờ — anh thật sự đang gánh vác cả hai phía: bảo vệ cô, và bảo vệ chính anh.

Khi buổi họp báo kết thúc, cô rời đi trước.

Còn anh, mãi đến khuya mới gọi.

“Vãn, em giận anh không?”

“Không.” – cô đáp, giọng mệt – “Anh làm đúng rồi.”

“Nhưng em buồn.”

“Ừ.”

“Anh xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi. Chỉ là… đôi khi, bảo vệ cũng có nghĩa là đẩy người khác ra xa.”

Anh im rất lâu, rồi nói nhỏ:

“Anh biết. Nhưng anh hứa, khi mọi thứ qua đi, anh sẽ bước lại gần. Dù có phải đi qua cả bóng đêm.”

Cô mỉm cười qua nước mắt.

“Bóng đêm… vốn dĩ đã có hình anh rồi.”

Sau đêm đó, họ ít gặp nhau hơn.

Công việc, tin tức, khoảng cách, tất cả khiến hai người chỉ còn liên lạc qua vài tin nhắn ngắn ngủi.

Cô vẫn viết, anh vẫn đóng, mỗi người trong thế giới riêng — nhưng đâu đó, cả hai đều đang chờ “trời sáng”.

Một buổi tối muộn, khi cô đang sửa kịch bản, điện thoại reo.

Tin nhắn từ anh:

“Anh vừa quay xong cảnh cuối. Trên trường quay không có bình minh thật, nhưng anh vẫn nghĩ đến em.”

Cô nhìn dòng chữ, tim khẽ run.

Cô nhắn lại:

“Anh không cần bình minh. Vì anh chính là ánh sáng rồi.”

Phút sau, anh trả lời:

“Nếu anh là ánh sáng, thì em là người khiến anh tồn tại.”

Tô Vãn khép điện thoại, tựa đầu vào ghế.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn tối đen.

Nhưng cô biết, dù đêm có dài đến đâu, chỉ cần nghĩ đến anh — là đủ để tin rằng, bình minh đang ở rất gần.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×