kiếm hài tình thư

Chương 2: Kiếm Khách Vụng Về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi trưa của làng Cửu Hương vẫn còn nắng vàng rọi qua mái tranh, nhưng tiếng cười và tiếng la hét của Lục Vân vang vọng khắp sân đình. Sau “thần long xuất thủy” tai hại sáng nay, Lục Vân không nản chí mà quyết tâm luyện tập nghiêm túc hơn. Thanh kiếm gỗ trong tay cậu đã được quấn thêm những sợi dây nhỏ để tránh… “bay lung tung như sáng nay”, nhưng dường như tai nạn vẫn luôn rình rập.

Lục Vân đứng giữa sân đình, đôi mắt tràn đầy quyết tâm, hít một hơi thật sâu. “Hôm nay… ta sẽ luyện chiêu Phi Tiêu Lộng Kiếm, nhất định không để… phá hỏng đình làng nữa!”

Nhưng ngay khi cậu vừa nhấc chân, một cơn gió thổi qua, khiến thanh kiếm văng lên trời, bay thẳng vào chóp mái đình, khiến ngói rơi tứ tung. Tiếng “rầm” vang lên, và Lục Vân khựng lại, đỏ mặt như trái cà chua chín.

“Không… không phải… lại nữa rồi sao?” cậu lẩm bẩm.

Ngay lúc ấy, từ phía quán trà, Tạ Nguyệt xuất hiện, bước nhanh như một cơn gió. Cô gái tinh nghịch không hề giận dữ, mà thay vào đó là vẻ mặt đầy ý nghĩ. Tay cô cầm một chiếc quạt giấy, vẫy vẫy trước mặt Lục Vân, vừa cười vừa nói:

“Cậu kiếm khách này… làm một ngày phá nát cả di sản văn hóa của làng, thật đáng kinh ngạc!”

Lục Vân nhìn cô, vừa xấu hổ vừa muốn phản kháng: “Ta… ta không cố ý! Đây là… thử chiêu!”

“Thử chiêu?” Tạ Nguyệt nhướng mày, giọng nói nửa nghiêm nửa đùa. “Ta thấy thử chiêu này hơi… nguy hiểm cho ngôi đình. Nếu để tiếp tục, chắc cả làng sẽ… mất nơi tụ họp luôn.”

Lục Vân cúi gằm mặt, ngượng ngùng: “Vậy… phải làm sao bây giờ?”

Tạ Nguyệt bỗng nở nụ cười tinh quái: “Ta có cách. Nhưng cậu phải nghe theo chỉ dẫn của ta, nếu không… ta sẽ không cứu nổi nữa đâu!”

Cậu liền gật đầu, mắt sáng lên hy vọng. “Ngươi… ngươi nói đi, phải làm gì?”

Cô gái bước tới gần, quan sát kỹ các mảnh ngói vỡ. “Đầu tiên, cậu cần đứng thẳng, giữ thăng bằng… và tuyệt đối không nhấc kiếm lên trước khi ta ra lệnh.”

Lục Vân hơi bối rối, nhưng đồng ý. Tạ Nguyệt lấy trong túi ra một ít dây thừng nhỏ và vài viên đá, bắt đầu bố trí thành một hệ thống nâng đỡ tạm thời cho mái đình. Cô hướng dẫn Lục Vân dùng dây thừng kéo thanh kiếm văng vào đúng vị trí, tránh làm ngói rơi thêm.

Quá trình này khiến Lục Vân vừa lo vừa hồi hộp, còn Tạ Nguyệt thì vừa tập trung vừa không quên… chọc cậu. “Cẩn thận, kiếm khách! Nếu không, lần này ta sẽ ghi tên cậu vào sách kỷ lục của làng: phá nát đình nhanh nhất!”

Lục Vân đỏ mặt, thề thốt trong lòng: “Ta sẽ… không để xảy ra lần nữa!”

Sau mười lăm phút căng thẳng, cuối cùng thanh kiếm được đưa trở lại vị trí an toàn, mái đình tạm thời vững chãi trở lại. Lục Vân thở phào, mồ hôi ướt đẫm trán.

Tạ Nguyệt vỗ nhẹ vai cậu, giọng vừa cười vừa khen: “Xem ra cậu cũng biết nghe lời một chút. Nhưng cậu còn cần luyện nhiều, rất nhiều…”

Lục Vân ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ: “Ngươi… giỏi thật, cứu được đình làng!”

“Cứu? Ta chỉ làm đúng chuyện phải làm thôi. Nhưng nếu cậu muốn trở thành kiếm khách, ta sẽ… giúp cậu, vì thấy cậu cũng… dễ thương đấy,” cô nói, giọng vừa chọc cậu vừa dịu dàng.

Lục Vân đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa vui mừng. Lần đầu tiên, có ai đó nhìn cậu không phải chỉ là thảm họa di động mà còn… quan tâm đến khả năng luyện kiếm của cậu.

Ngày hôm đó, cả hai quyết định luyện tập cùng nhau. Tạ Nguyệt không cầm kiếm, nhưng chỉ dẫn Lục Vân cách đứng, cách hít thở, và cách điều khiển thanh kiếm sao cho uyển chuyển. Cậu học theo, tuy vụng về nhưng nhờ cô hướng dẫn, các chiêu thức dần trở nên… bớt thảm họa hơn.

Trong lúc luyện kiếm, có lúc Lục Vân không cẩn thận, lại làm rơi kiếm trúng bụi cây gần đó. Tạ Nguyệt bật cười: “Cậu đúng là… kiếm khách vụng về, nhưng lại làm ta thấy… thích thú.”

Câu nói khiến Lục Vân lúng túng, vừa bối rối vừa mỉm cười. “Thích thú… sao?”

“Ừ, cậu… hơi ngốc nghếch, nhưng đáng yêu,” Tạ Nguyệt nháy mắt.

Buổi chiều, hai người cùng nhau dọn dẹp những mảnh ngói vỡ, vừa trò chuyện vừa cười. Lục Vân kể về ước mơ trở thành kiếm khách lừng danh, về những cuốn sách kiếm thuật mà cậu đọc, và cả những thất bại hài hước.

Tạ Nguyệt lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào vài câu trêu chọc, nhưng ánh mắt đầy quan tâm. “Nếu cậu muốn luyện kiếm, ta sẽ giúp cậu. Nhưng cậu phải hứa… không phá hỏng gì nữa, ít nhất là hôm nay.”

“Ta hứa!” Lục Vân nghiêm túc gật đầu, dù trong lòng biết chắc… khả năng vụng về của mình khó kiểm soát đến vậy.

Qua những lần “tai nạn chung” này, một sợi dây liên kết dần hình thành giữa hai người. Mỗi lần Lục Vân vấp ngã, Tạ Nguyệt lại đưa tay nâng đỡ. Mỗi lần cậu thất bại trong chiêu thức, cô lại dùng trí thông minh giúp cậu sửa sai. Những khoảnh khắc giản dị ấy, vừa hài hước vừa ấm áp, khiến trái tim hai người dần rung động.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm cả làng Cửu Hương trong ánh vàng ấm áp, Lục Vân và Tạ Nguyệt ngồi trên bậc thềm, nhìn mái đình tạm ổn. Lục Vân thở dài, vừa mệt vừa vui: “Hôm nay… nhờ ngươi, ta mới… không phá hỏng hoàn toàn đình làng.”

Tạ Nguyệt đặt tay lên vai cậu, tinh nghịch nhưng dịu dàng: “Cậu còn phải luyện nhiều, nhưng… ta tin, một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành kiếm khách thực sự. Và… ta sẽ ở bên cậu, để nhìn cậu luyện tập.”

Lục Vân đỏ mặt, lòng dâng lên một cảm giác vừa tự hào vừa bối rối. Cậu chưa từng nghĩ rằng, giữa những thất bại và tai nạn, lại có một cô gái quan tâm và… thích mình.

Ánh hoàng hôn tràn vào sân đình, lấp lánh trên mái ngói, phản chiếu trong mắt Lục Vân và Tạ Nguyệt. Hai người cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau luyện tập, cùng nhau cười… và từ đó, một mối quan hệ “thù lẫn thương” trở nên thân thiết hơn, vừa hài hước vừa đầy tình cảm.

Trong lòng Lục Vân, một ý nghĩ lóe lên: giang hồ rộng lớn, kiếm thuật dẫu khó nhằn, nhưng nếu có Tạ Nguyệt đồng hành, chắc chắn… mọi thử thách đều trở nên nhẹ nhàng hơn.

Và thế là, dưới bầu trời chiều vàng của làng Cửu Hương, một kiếm khách vụng về và một cô gái tinh nghịch bắt đầu một hành trình mới: luyện kiếm nghiêm túc, phiêu lưu giang hồ, nhưng vẫn tràn ngập tiếng cười và… những cảm xúc ngọt ngào đầu đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×