kiếm hài tình thư

Chương 4: Môn Phái Kỳ Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lục Vân thức dậy trong căn phòng nhỏ của môn phái, ánh nắng len qua khung cửa sổ, chiếu lên mặt cậu. Chẳng biết từ bao giờ, cậu đã cảm thấy vừa hứng khởi vừa hồi hộp. Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức luyện tập cùng các sư phụ của môn phái, và cậu tự nhủ: “Phải luyện thật chăm chỉ, trở thành kiếm khách thực thụ!”

Tuy nhiên, ngay khi vừa bước ra sân tập, Lục Vân nhận ra môn phái này quả thật… kỳ lạ. Không giống những hình dung trong sách kiếm thuật cổ xưa, nơi sư phụ nghiêm nghị, học trò trật tự, nơi đây lại đầy những vị sư phụ quái dị.

Người đầu tiên xuất hiện là Sư phụ Lục Nhãn, tóc bạc phơ, mắt trái luôn nháy liên tục như muốn nháy… vào học trò. Ngay khi nhìn thấy Lục Vân, ông gằn giọng:

“Ngươi… là học trò mới sao? Dáng điệu vụng về… đủ làm ta đau đầu cả tuần!”

Lục Vân đỏ mặt, nhưng cố gắng nghiêm túc: “Con… con sẽ cố gắng, sư phụ!”

Người thứ hai là Sư phụ Tán Lâm, mặc áo màu đỏ rực, tay cầm một cái quạt giấy khổng lồ, vừa đi vừa hát:

“Luyện kiếm, luyện kiếm, cậu phải… nhảy múa như con cá trên sóng…”

Lục Vân nhíu mày, thầm nghĩ: “Học kiếm hay học múa?!”

Người thứ ba là Sư phụ Khổng Tửu, một lão già lúc nào cũng ôm bình rượu, mắt lim dim, vừa nói vừa… ỉm ỉm cười:

“Kiếm thuật… phải thưởng thức… vừa uống rượu vừa luyện… mới thấu đạo.”

Lục Vân nhìn quanh, thấy các sư phụ đều quái dị đến mức không ai giống ai, chỉ biết thở dài: “Ta… sẽ chịu nổi sao đây?”

Buổi sáng bắt đầu bằng bài học đầu tiên: đứng thẳng, hít thở và vung kiếm. Lục Vân cố gắng làm theo, nhưng Sư phụ Lục Nhãn luôn nhảy ra, hô to:

“Đứng thẳng như cây tre à? Hãy đứng như… rắn vươn mình!”

Lục Vân ngớ người: “Như… rắn?”

“Đúng, phải uyển chuyển, mềm mại… nhưng sắc bén!” sư phụ gầm lên, khiến cậu hoảng hốt, lảo đảo, vung kiếm trượt vào một bụi cây gần đó.

Sư phụ Tán Lâm đứng cạnh, quạt giấy bay lồng lộng:

“Không, phải nhảy theo nhịp quạt, uyển chuyển, mềm mại… giống như múa quạt với kiếm!”

Lục Vân đỏ mặt, vừa cười vừa khóc, nhưng vẫn kiên trì: “Con… con sẽ luyện!”

Tuy nhiên, giữa những bài học kỳ quái, cậu cũng bộc lộ một khả năng đặc biệt… hơi vô dụng nhưng có duyên. Trong lúc luyện kiếm, Lục Vân vô tình tung ra một chiêu “điên rồ” khiến thanh kiếm bay lượn, trúng đúng… cái xích đu treo trong sân tập, làm xích đu quay tròn, vừa hù học trò khác vừa khiến mọi người phá lên cười.

Sư phụ Khổng Tửu mỉm cười, giọng lim dim:

“Ha… ngươi… có duyên với… kiếm… và… may mắn… dù hơi vô dụng.”

Lục Vân đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc. Ít nhất, giữa những bài học quái dị, cậu vẫn tìm được chút giá trị riêng.

Buổi trưa, các học trò được nghỉ. Lục Vân ngồi bên bậc thềm, lau mồ hôi, nhìn sang Tạ Nguyệt, người luôn đứng ngoài sân theo dõi và thỉnh thoảng chỉnh sửa tư thế cho cậu. Cô cười, ánh mắt tinh nghịch:

“Cậu đúng là kiếm khách… vụng về nhất ta từng thấy, nhưng cũng đáng yêu nhất.”

Lục Vân đỏ mặt: “Ngươi… ngươi lại khen rồi!”

“Ta khen sự cố gắng chứ không phải vụng về đâu,” Tạ Nguyệt nháy mắt, khiến cậu vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.

Buổi chiều, các sư phụ lại tiếp tục các bài học kỳ lạ. Học trò phải nhảy qua những tảng đá trơn, tránh dây thừng treo lủng lẳng, và nhảy múa theo nhịp quạt giấy của Sư phụ Tán Lâm. Lục Vân loạng choạng suýt ngã, nhưng mỗi lần như vậy, Tạ Nguyệt đều kịp thời đỡ cậu, đôi khi còn giúp cậu thực hiện một động tác tưởng chừng không thể.

Trong lúc luyện tập, Lục Vân vô tình phát hiện một tài năng kỳ lạ: cậu có khả năng cảm nhận được hướng gió, lực phản hồi của kiếm, nhưng cách dùng lại… hơi “vô dụng”. Ví dụ, khi thanh kiếm bay lệch, cậu biết cách điều chỉnh góc bay, nhưng thường điều chỉnh… trượt ra ngoài mục tiêu, khiến mọi người cười nghiêng ngả.

Sư phụ Lục Nhãn nhíu mày, thở dài: “Ngươi… tài năng kỳ lạ, nhưng nếu dùng đúng… có thể gây náo loạn cả võ lâm.”

Lục Vân đỏ mặt, thầm nghĩ: “Có lẽ… giang hồ không cần lắm, nhưng… ta vẫn thích thú.”

Sau nhiều giờ luyện tập, Lục Vân và Tạ Nguyệt cùng nhau ngồi nghỉ, uống nước, nhìn nắng chiều chiếu qua sân tập. Lục Vân thở dài:

“Hôm nay… thật mệt, nhưng… cũng vui.”

Tạ Nguyệt cười, đặt tay lên vai cậu: “Ừ, cậu vụng về nhưng… biết cố gắng. Ta thích điều đó.”

Lục Vân đỏ mặt, trái tim rung lên một nhịp lạ. Trong lúc các sư phụ quái dị xung quanh, tiếng cười, tiếng la hét, và những động tác kỳ quặc, cậu nhận ra một điều: giang hồ rộng lớn, kiếm thuật khó nhằn, nhưng nếu có bạn đồng hành… mọi chuyện đều bớt khắc nghiệt.

Đêm xuống, ánh trăng soi sáng sân tập, phản chiếu bóng hai người bên nhau. Lục Vân nghĩ: “Một ngày nào đó, ta sẽ dùng kiếm thuật thực sự… để không làm phiền Nguyệt nữa.”

Tạ Nguyệt nắm tay cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn tinh nghịch: “Được, kiếm khách vụng về. Ta sẽ chờ xem ngày đó, nhưng nếu còn vụng về… ta sẽ… nhắc nhở cậu bằng cách… hài hước nhất có thể.”

Cả hai cười vang dưới ánh trăng, và trong lòng Lục Vân, một ý nghĩ mạnh mẽ nảy nở: dù gian nan, dù hài hước, dù vụng về… cậu sẽ luyện kiếm thật tốt, để giang hồ không còn cười nhạo mình nữa, và để bên cạnh Tạ Nguyệt, bước trên con đường phiêu lưu đầy màu sắc.

Và thế là, trong môn phái kỳ lạ với các sư phụ quái dị, những bài học vừa nghiêm túc vừa ngớ ngẩn, một kiếm khách vụng về nhưng đầy duyên bắt đầu hành trình rèn luyện, phát triển tài năng đặc biệt, và tiếp tục mối quan hệ “thù lẫn thương” đầy tình cảm với cô gái tinh nghịch.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×