kiếm hài tình thư

Chương 5 : Cuộc Thi Kiếm Thú Vị


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, môn phái rộn rã hơn thường lệ. Tiếng trống vang lên, báo hiệu cuộc thi kiếm nội bộ chuẩn bị bắt đầu. Các học trò từ khắp nơi trong môn phái tụ tập, tranh nhau cầm kiếm, sẵn sàng thi đấu. Lục Vân đứng giữa sân, tay cầm kiếm gỗ, tim đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên cậu chính thức tham gia một cuộc thi kiếm, và… lo lắng cũng chẳng kém phấn khích.

Tạ Nguyệt đứng cạnh, mắt tinh nghịch, tay cầm một chiếc quạt giấy nhỏ để “hỗ trợ tinh thần” cho Lục Vân. Cô nháy mắt:

“Đừng lo, kiếm khách vụng về. Ta sẽ ở bên cậu. Nếu cậu trượt chân, ta sẽ nhặt cậu lên.”

Lục Vân đỏ mặt, lẩm bẩm: “Hy vọng hôm nay… không có quá nhiều trượt chân…”

Ngay từ khi vừa bước lên sàn thi, Lục Vân đã thấy các đối thủ quái đản. Một học trò cao lớn, tay cầm hai thanh kiếm, gầm lên như sư tử; một học trò khác mặc áo vàng rực, quất kiếm như múa rối; còn một tên thì vừa cười vừa lắc đầu, khiến ai nhìn vào cũng hoang mang.

Sư phụ Lục Nhãn đứng trên bục quan sát, gằn giọng:

“Bắt đầu! Hãy xem ai là học trò xứng đáng!”

Tiếng trống vang lên, và… mọi chuyện lập tức hỗn loạn.

Lục Vân bước lên, mắt căng như muốn nhìn thấu mọi chiêu thức của đối thủ, nhưng vừa nhấc chân, trượt trên sàn tập. Thanh kiếm bay vèo, suýt trúng cột cờ gần đó. Tạ Nguyệt bật cười, nhảy tới kéo cậu tránh kịp thời:

“Cậu đúng là… kiếm khách vụng về nhất ta từng thấy!”

“Ta… ta chỉ là… chưa quen sàn thi thôi!” Lục Vân bối rối, tay vẫn bám chặt kiếm.

Cuộc thi tiếp tục, Lục Vân gặp một đối thủ cao lớn, tay cầm kiếm kép, thân hình uyển chuyển. Mỗi chiêu thức của hắn đều mạnh mẽ, khiến Lục Vân liên tục lùi lại, trượt chân liên tiếp, và một lần nữa, thanh kiếm bay vèo vào… không trung.

Tạ Nguyệt nhảy lên, quạt giấy vung vẩy, hét lớn:

“Cẩn thận, Lục Vân! Lần này, hãy theo ta!”

Hai người phối hợp, tạo thành một đội hình kỳ quặc. Khi Lục Vân lúng túng, Nguyệt nhảy ra hướng dẫn, dùng quạt giấy đánh lạc hướng đối thủ, khiến hắn ngã nhào vào bụi cây.

Hài hước hơn, một lần Lục Vân muốn tung chiêu “Phi Tiêu Lộng Kiếm”, nhưng lại trượt chân, ngã thẳng xuống bùn. Thanh kiếm bay ngược trở lại, suýt trúng… Tạ Nguyệt. Cô cười khúc khích, nhảy tránh:

“Cậu đúng là… biết tạo kịch tính!”

Mọi người xung quanh bật cười ầm ĩ, còn các sư phụ thì nhíu mày, thở dài.

Cuối cùng, nhờ sự phối hợp hoàn hảo giữa Lục Vân và Tạ Nguyệt, họ vượt qua đối thủ quái đản, từ người múa kiếm áo vàng rực, đến tên cao lớn, mạnh mẽ. Lục Vân dùng chiêu bay lệch của mình để đánh lạc hướng, còn Nguyệt nhảy ra chặn đúng lúc, tạo cơ hội cho cậu tung chiêu cuối: “Ngọc Long Phản Chiêu” – một chiêu mà cậu học trong lúc luyện tập cùng Nguyệt, vốn “vừa hài hước vừa vô dụng”, nhưng hôm nay… lại phát huy hiệu quả.

Khi đối thủ ngã nhào, toàn bộ khán giả xung quanh vỗ tay vang dội. Lục Vân đỏ mặt, mồ hôi nhễ nhại, vừa mệt vừa vui. Tạ Nguyệt chạy tới, nắm tay cậu, nháy mắt:

“Xem nào, kiếm khách vụng về, hôm nay… cậu cũng biết chiến thắng rồi đấy!”

“Đúng… đúng là nhờ… ngươi thôi!” Lục Vân thở hổn hển, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.

Cuộc thi nội bộ tiếp tục với nhiều trận đấu, nhưng Lục Vân và Tạ Nguyệt dần trở nên một đội ăn ý. Những lần trượt chân, bay kiếm nhầm, hay chiêu thức vụng về đều được khéo léo kết hợp, tạo nên những tình huống vừa hài hước vừa hiệu quả.

Sư phụ Khổng Tửu đứng trên bục, nhấp một ngụm rượu, mỉm cười lim dim:

“Ha… ngươi… thật có duyên… dù vụng về… nhưng lại biết hợp tác… đúng là hiếm có.”

Sau buổi thi, Lục Vân và Tạ Nguyệt ngồi nghỉ trên bậc thềm, mặt trời chiếu rực sân tập, ánh mắt họ lấp lánh niềm vui và tự hào. Lục Vân nhìn Nguyệt, thầm nghĩ: “Nếu không có cô ấy… chắc hôm nay… ta đã bị loại từ đầu rồi.”

Ngược lại, Tạ Nguyệt cũng mỉm cười: “Cậu đúng là vụng về, nhưng hôm nay… rất đáng xem.” Ánh mắt cô đầy trìu mến, nhưng vẫn tinh nghịch như thường lệ.

Lục Vân đỏ mặt, trái tim rung lên một nhịp lạ. Trong giang hồ rộng lớn, giữa các trận đấu khắc nghiệt, cậu nhận ra rằng sự phối hợp, tình cảm và niềm tin lẫn nhau mới là sức mạnh thực sự.

Buổi chiều kết thúc, các sư phụ công bố kết quả. Dù không đạt hạng nhất, Lục Vân và Tạ Nguyệt được khen ngợi vì sự sáng tạo, phối hợp và duyên may trong thi đấu. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được giá trị của bản thân, dù vụng về, nhưng vẫn có chỗ đứng trong môn phái.

Khi màn đêm buông xuống, hai người cùng nhau đi dọc sân tập, nhặt những mảnh gạch, bụi cây do các chiêu thức hỗn loạn gây ra. Lục Vân thở dài, vừa mệt vừa vui:

“Hôm nay… thật khó quên. Vừa hài hước, vừa căng thẳng, vừa… vui.”

Tạ Nguyệt đặt tay lên vai cậu, ánh mắt dịu dàng:

“Ừ, hôm nay cậu biết cố gắng, biết phối hợp… và… biết tin tưởng. Ta tin, sau này, cậu sẽ trở thành kiếm khách thực thụ.”

Lục Vân đỏ mặt, tim đập nhanh, vừa hạnh phúc vừa tự hào. Cậu nhận ra, không chỉ kiếm thuật mà còn cả tình cảm, sự tin tưởng, và niềm vui chia sẻ mới là điều giúp cậu mạnh mẽ.

Khi ánh trăng chiếu xuống sân tập, Lục Vân nhìn Tạ Nguyệt, thầm nhủ: “Một ngày nào đó, ta sẽ trở thành kiếm khách lừng danh. Và… Nguyệt, cậu sẽ luôn ở bên ta, chứng kiến tất cả.”

Tạ Nguyệt mỉm cười, ánh mắt long lanh: “Đương nhiên, ta sẽ không bỏ cậu đâu, kiếm khách vụng về.”

Và thế là, sau Cuộc Thi Kiếm Thú Vị, hành trình của Lục Vân và Tạ Nguyệt bước sang một giai đoạn mới: nơi giang hồ, tiếng cười, những trận đấu hài hước, và tình cảm ngọt ngào cùng tồn tại. Một đội hình vụng về nhưng đầy duyên may chính thức được hình thành, sẵn sàng đối mặt với những thử thách lớn hơn phía trước.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×