kiếm hài tình thư

Chương 6 : Kẻ Thù Bí Ẩn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều u ám tràn về môn phái, gió từ núi thổi xuống rít lên từng hồi, mang theo chút cảm giác lạnh lẽo. Lục Vân đang luyện kiếm cùng Tạ Nguyệt thì bỗng nhiên, không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Mọi người trong môn phái đều dừng tay, ánh mắt hướng về phía cổng lớn.

Xuất hiện trước mắt họ là một bóng người cao lớn, mặc áo choàng đen thẫm, đội mũ rộng vành, giấu gần hết gương mặt. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ không phải là sự nguy hiểm, mà là tư thế hành động vô cùng… lố lăng của hắn: nhảy cẫng lên rồi vung kiếm, vừa hét vừa nghiêng người như đang… múa kịch.

Một học trò nhỏ thì thầm: “Đó… đó là… Thập Nhất Ma Tôn sao? Nghe nói hắn rất đáng sợ… nhưng… trông… hơi kỳ quặc nhỉ?”

Lục Vân và Tạ Nguyệt đứng sững, ánh mắt căng thẳng nhưng không kém phần hoang mang. Cậu lẩm bẩm: “Người này… vừa đáng sợ vừa… lố lăng…”

Tạ Nguyệt nhíu mày, tay siết chặt quạt giấy: “Ừ, nhưng dù sao… hắn là kẻ thù. Cậu phải cẩn thận, kiếm khách vụng về.”

Thập Nhất Ma Tôn bước vào sân, vừa đi vừa hô to những câu khó hiểu, miệng lẩm bẩm như đang đọc thần chú:

“Ta… Thập Nhất… Ma… Tôn… hôm nay… sẽ… hạ bệ… môn phái này!”

Trong lúc đó, hắn lại ngã nhào một cái, vung kiếm trượt, quần áo xộc xệch, khiến mọi người không biết nên cười hay sợ.

Lục Vân đỏ mặt, vừa lo vừa muốn cười: “Đây… đây là kẻ thù sao? Sao… trông ngớ ngẩn thế này?”

Tạ Nguyệt nhếch mép, tinh nghịch nhưng nghiêm túc: “Đừng coi thường, dù có lố lăng, hắn vẫn nguy hiểm. Hãy tập trung.”

Ngay lập tức, Thập Nhất Ma Tôn lao vào, tung chiêu “Ma Tôn Lốc Xoáy”, nhưng… trượt chân, xoay mình không đúng, văng thanh kiếm vào bụi cây gần đó. Lục Vân và Tạ Nguyệt nhìn nhau, vừa sợ vừa cười.

“Cậu thấy chưa? Ngay cả kẻ thù cũng vụng về không kém… ta mà không tập trung, chắc… cũng bị dính kiếm vào mặt mất!” Lục Vân thầm nghĩ.

Nhưng không vì vậy mà họ lơ là. Lục Vân nắm chặt kiếm, hít một hơi sâu, chuẩn bị tung chiêu. Tạ Nguyệt đứng cạnh, quạt giấy vung vẩy, vừa hỗ trợ vừa chọc cậu:

“Cẩn thận, kiếm khách vụng về! Nếu trượt chân, ta sẽ không cứu nữa đâu!”

Trận đấu trở nên vừa kịch tính vừa hài hước. Thập Nhất Ma Tôn vừa tấn công, vừa la hét và đôi lúc… nhảy lên trượt xuống, khiến khán giả vừa cười vừa thót tim. Lục Vân liên tục né, nhưng cũng không ít lần trượt chân, khiến thanh kiếm bay loạn xạ.

Trong một tình huống, Lục Vân tung chiêu “Phi Tiêu Lộng Kiếm” để đánh lạc hướng đối thủ, nhưng lại suýt trúng… Tạ Nguyệt. Cô nhanh chóng né, nháy mắt trêu chọc:

“Cậu đúng là… biết tạo kịch tính!”

Không còn đường lui, Lục Vân và Tạ Nguyệt phối hợp, tạo ra một chiến thuật vụng về nhưng hiệu quả. Khi Thập Nhất Ma Tôn nhảy lên tung chiêu, Lục Vân cố gắng né, còn Tạ Nguyệt dùng quạt giấy đánh lệch hướng, khiến hắn trượt chân, lao thẳng vào một đống rơm gần đó.

Cả sân tập vang lên tiếng cười và tiếng hò reo của các học trò. Lục Vân đỏ mặt, mồ hôi nhễ nhại, nhưng tim lại rộn ràng: “Đúng là… vừa đánh vừa cười…”

Thập Nhất Ma Tôn lồm cồm bò dậy, áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù, vẫn hô hoán:

“Không… không thể… ngươi… không thể… thắng… ta!”

Nhưng rồi hắn lại trượt chân thêm vài lần, khiến mọi người vừa lo vừa buồn cười.

Cuối cùng, nhờ sự phối hợp ăn ý và một chút may mắn, Lục Vân tung ra chiêu “Ngọc Long Phản Chiêu” mà hôm trước cậu luyện tập với Tạ Nguyệt. Thanh kiếm bay, đúng vào chỗ đối thủ không phòng bị, khiến Thập Nhất Ma Tôn “ngã sấp mặt” vào đống rơm, quần áo rách tả tơi.

Tất cả mọi người vỗ tay vang dội. Lục Vân đỏ mặt, thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, trong khi Tạ Nguyệt nhảy tới, nắm tay cậu, tinh nghịch nhưng dịu dàng:

“Thấy chưa? Kiếm khách vụng về, nhưng hôm nay… cũng biết chiến thắng!”

Lục Vân thầm nghĩ, vừa mệt vừa vui: “Nếu không có cô ấy… chắc hôm nay… ta đã thua ngay từ đầu rồi.”

Thập Nhất Ma Tôn bò dậy, mặt đầy bùn, quát lớn:

“Ngươi… ta sẽ… báo thù… nhất định… báo thù!”

Nhưng lúc này hắn lại trượt chân thêm một lần nữa, té nhào, khiến mọi người không nhịn được cười.

Sau trận đấu, Lục Vân và Tạ Nguyệt ngồi trên bậc thềm, nhìn ánh chiều chiếu qua sân tập. Lục Vân thở dài:

“Hôm nay… vừa sợ vừa cười… chưa bao giờ thấy kẻ thù mà vừa đáng sợ vừa… lố lăng đến vậy.”

Tạ Nguyệt đặt tay lên vai cậu, mắt long lanh:

“Đúng rồi, kiếm khách vụng về. Nhưng hôm nay cậu biết hợp tác, biết tin tưởng, và biết… dùng duyên may để chiến thắng.”

Lục Vân đỏ mặt, trái tim rung lên một nhịp lạ. Cậu nhận ra, trong giang hồ rộng lớn, dù đối thủ quái dị và lố lăng đến đâu, sự phối hợp, niềm tin và tình cảm với Nguyệt mới là sức mạnh thực sự.

Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu rọi sân tập, phản chiếu bóng hai người bên nhau. Lục Vân thầm nhủ: “Một ngày nào đó, ta sẽ trở thành kiếm khách lừng danh. Và… Nguyệt, cậu sẽ luôn ở bên ta, chứng kiến tất cả.”

Tạ Nguyệt mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch nhưng đầy trìu mến:

“Đương nhiên, ta sẽ không bỏ cậu đâu, kiếm khách vụng về.”

Và thế là, cuộc đối đầu đầu tiên với kẻ thù bí ẩn kết thúc vừa căng thẳng vừa hài hước. Lục Vân và Tạ Nguyệt càng thêm gắn bó, chuẩn bị cho những thử thách lớn hơn phía trước: những kẻ thù quái dị, những trận đấu giang hồ, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn tiếng cười.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×