kiếm hài tình thư

Chương 7 : Ngọc Kiếm Bí Ẩn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sớm, sương mù phủ kín lối mòn trong rừng, ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán lá tạo nên những vệt sáng lung linh. Lục Vân và Tạ Nguyệt chuẩn bị bước vào cuộc phiêu lưu mới, tìm kiếm một báu vật huyền thoại mà sư phụ vừa tiết lộ: Ngọc Kiếm Bí Ẩn – thanh kiếm cổ xưa chứa trong mình tinh hoa võ thuật, có thể nâng cao khả năng kiếm thuật của người sở hữu.

Tuy nhiên, ngay từ bước chân đầu tiên, hai người đã rơi vào tình huống hài hước khó đỡ.

“Được rồi, lần này để ta dẫn đường, kiếm khách vụng về!” Tạ Nguyệt hăng hái, tay cầm chiếc quạt giấy, mắt lấp lánh tinh nghịch.

“Không, không! Hôm nay để ta làm anh hùng, dẫn đường! Ta sẽ không để… bị lạc lần nữa!” Lục Vân quyết liệt, vừa nói vừa giơ thanh kiếm lên như thể tuyên bố quyền uy.

Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai. Kết quả, họ bắt đầu… cãi nhau ngay giữa rừng, vừa đi vừa tranh luận, khiến con đường vốn nhỏ hẹp càng trở nên hỗn loạn.

Chưa đầy mười phút, Lục Vân trượt chân, té úp mặt xuống bụi lá. Tạ Nguyệt bật cười, nhảy xuống đỡ cậu:

“Anh hùng dẫn đường mà trượt chân ngay đầu đường? Ngươi làm ta… vừa muốn cười vừa muốn đánh!”

“Ta… ta chỉ… sơ suất một chút thôi!” Lục Vân đỏ mặt, bụi bặm đầy tóc.

Họ tiếp tục đi, nhưng chẳng mấy chốc, lại lạc vào một con suối nhỏ, nước trong veo, đá trơn như bóng. Lục Vân định nhảy qua, nhưng trượt chân té nhào, rơi thẳng xuống nước, chỉ còn lại tiếng “ục hụi” vang lên.

Tạ Nguyệt vừa cười vừa kéo cậu lên: “Cậu đúng là… kiếm khách vụng về, nhưng… may mắn, ta vẫn kịp thời cứu.”

Lục Vân sũng nước, vừa xấu hổ vừa bực bội: “Nếu không có ngươi… ta đã… ướt sũng từ sáng rồi!”

Trong lúc lạc lối, họ lại gặp một con khỉ tinh nghịch, nhảy từ cành cây xuống, giật túi lương thực của họ. Lục Vân vội đuổi theo, còn Tạ Nguyệt dùng quạt giấy để đánh lạc hướng, tạo ra một màn rượt đuổi vừa gay cấn vừa hài hước. Cuối cùng, con khỉ bỏ đi, túi lương thực vẫn nguyên vẹn nhờ… sự phối hợp vụng về nhưng đầy duyên may của họ.

Sau nhiều giờ lang thang trong rừng, hai người bất ngờ thấy một hang động cổ xưa, nơi theo truyền thuyết cất giấu Ngọc Kiếm Bí Ẩn. Tuy nhiên, lối vào được che phủ bởi những dây leo rậm rạp và những tảng đá lớn.

“Được rồi, lần này để ta… xông vào trước, kiếm khách vụng về!” Lục Vân hăng hái, giơ kiếm lên.

“Không, không! Lần này để ta dẫn đường! Cậu cứ… lao vào trước là sẽ gặp nguy hiểm!” Tạ Nguyệt phản đối.

Kết quả, họ lại… tranh nhau, khiến dây leo vướng vào chân, cả hai lộn nhào xuống bụi cỏ, ngã sấp mặt. Hai người vừa mệt vừa cười: “Lạc đường… nhưng mà vui quá!”

Trong hang động, ánh sáng yếu ớt, phản chiếu lên những tảng đá ẩm ướt. Lục Vân cẩn thận bước theo từng bước, thanh kiếm trong tay lấp lánh. Tạ Nguyệt đi cạnh, nhắc nhở cậu từng chi tiết nhỏ:

“Cẩn thận, đá trơn… và nhớ, không được quên mục tiêu chính là Ngọc Kiếm Bí Ẩn.”

Một lúc sau, họ thấy trước mắt là một chiếc rương gỗ cổ, phủ đầy mạng nhện. Lục Vân hít một hơi, bước tới, nhấc nắp rương lên… và bật ra một luồng sáng lấp lánh.

“Ngọc Kiếm… thật rồi!” cậu thốt lên, mắt sáng long lanh.

Tuy nhiên, khi cậu định rút kiếm, bỗng từ phía sau, một bẫy cơ khí cổ xưa bật ra, dây thừng siết chặt khiến cả hai lảo đảo, suýt té. Tạ Nguyệt nhảy tới, kịp thời nắm tay Lục Vân:

“Cẩn thận, kiếm khách vụng về! Ta sẽ giữ cậu khỏi té!”

Họ vừa cười vừa loay hoay tháo bẫy, cuối cùng nhờ sự phối hợp ăn ý (dù vụng về) mà mở được rương. Ngọc Kiếm Bí Ẩn hiện ra trước mắt, ánh sáng lấp lánh, khiến cả hai sửng sốt.

Lục Vân cẩn thận rút kiếm ra, nhấc lên, cảm giác như có luồng khí uy lực chạy dọc cơ thể. Cậu quay sang Tạ Nguyệt, ánh mắt đầy tự hào và hạnh phúc:

“Ngươi… ngươi thấy không? Chúng ta đã… tìm được nó!”

Tạ Nguyệt nở nụ cười, tinh nghịch nhưng dịu dàng:

“Đúng rồi, kiếm khách vụng về. Lần này… cậu thật sự… là anh hùng dẫn đường.”

Cả hai đứng bên nhau, ánh sáng từ Ngọc Kiếm chiếu lên, tạo nên khung cảnh vừa hài hước (vì hai người vẫn bụi bẩn và ướt sũng) vừa tràn đầy kỳ diệu.

Trên đường quay về, hai người lại tiếp tục tranh nhau vai trò dẫn đường, nhưng giờ đây, mỗi lần lạc đường hay trượt chân, họ đều cười vang, biết rằng: quan trọng không phải ai là anh hùng, mà là cùng nhau trải qua thử thách, cùng nhau trưởng thành.

Buổi tối, khi trở về môn phái, Lục Vân đặt Ngọc Kiếm Bí Ẩn lên bàn thờ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:

“Ta sẽ luyện kiếm thật tốt, để không phụ sự hy sinh và giúp đỡ của Nguyệt.”

Tạ Nguyệt bước tới, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt dịu dàng:

“Ừ, kiếm khách vụng về. Nhưng hôm nay… cậu đã chứng minh, dù vụng về, nhưng biết phối hợp, biết tin tưởng… và biết… dũng cảm.”

Lục Vân đỏ mặt, trái tim rung lên một nhịp lạ. Cậu nhận ra, Ngọc Kiếm không chỉ là báu vật võ thuật, mà còn là minh chứng cho sự gắn bó, tình cảm và duyên may giữa hai người.

Và thế là, sau cuộc phiêu lưu tìm Ngọc Kiếm Bí Ẩn, Lục Vân và Tạ Nguyệt càng thêm gắn bó, sẵn sàng đối mặt với những thử thách mới trong giang hồ: những kẻ thù quái dị, những trận đấu hài hước, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn tiếng cười.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×