Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua những tán lá, tạo thành những vệt sáng trên con đường đất dẫn vào ngoại ô thành phố. Lâm Vỹ đi qua từng bước chậm rãi, trái tim dồn nhịp vừa hồi hộp vừa háo hức. Hôm nay, anh sẽ gặp người mà linh hồn Thiên Lôi nhắc nhở – một cao thủ võ lâm cổ xưa, người từng luyện tập và bảo vệ những bí kíp võ công mà Thiên Lôi để lại.
Người đàn ông ấy sống trong một ngôi nhà gỗ nằm sâu trong rừng, xung quanh là tiếng suối chảy róc rách và hương thơm của cây cỏ hoang. Khi Lâm Vỹ tiến gần, thấy một bóng người cao lớn, dáng vẻ uy nghi, mặc áo choàng bạc, tóc dài buông tự nhiên, bước ra. Đôi mắt của ông sáng rực nhưng mang vẻ điềm tĩnh, như nhìn thấu mọi suy nghĩ.
“Ngươi là Lâm Vỹ?” – giọng nói vang lên, trầm và chắc.
“Vâng, chính tôi…” – Lâm Vỹ hơi run, nhưng cố trấn tĩnh.
Người đàn ông gật đầu, bước tới gần, quan sát cơ thể Lâm Vỹ kỹ càng. Một khoảng lặng trôi qua, chỉ còn tiếng gió xào xạc và lá rơi.
“Ngươi không chỉ là một thanh niên bình thường. Có thứ gì đó bên trong ngươi… một linh hồn cổ xưa. Ta có thể giúp ngươi kiểm soát nó, nhưng liệu ngươi có dám đối mặt với quá khứ của chính mình?”
Lâm Vỹ hít sâu, ánh mắt rực sáng quyết tâm:
“Tôi sẵn sàng. Dù là sức mạnh, dù là ký ức, tôi muốn hiểu và kiểm soát chúng.”
Cao thủ mỉm cười, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa khích lệ.
“Được. Trước hết, ngươi phải hòa hợp với linh hồn Thiên Lôi. Võ công không chỉ là sức mạnh, mà còn là ý chí và tinh thần. Nếu không, cơ thể này sẽ không chịu nổi.”
Bài luyện tập đầu tiên không phải đánh nhau hay sử dụng võ công, mà là thiền định. Lâm Vỹ ngồi xuống, nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận cơ thể mình. Ban đầu, mọi thứ hỗn loạn: năng lượng dồn dập trong từng thớ cơ, cảm giác vừa sợ hãi vừa bùng nổ. Nhưng với từng nhịp thở, anh bắt đầu cảm nhận sự hiện diện của Thiên Lôi trong cơ thể mình – không phải kẻ chiếm đoạt, mà là một phần đồng hành.
“Hít thở… hòa nhập…” – giọng Thiên Lôi vang lên trong tâm trí.
Lâm Vỹ tập trung, từng phần sức mạnh được kiểm soát dần, như những dòng sông nhỏ hợp lại thành con sông lớn.
Ngày qua ngày, ông cao thủ dạy Lâm Vỹ cách vận dụng sức mạnh mà không gây hại cho chính bản thân. Anh học cách di chuyển uyển chuyển, vừa nhanh vừa chính xác, từng chiêu thức đều đi kèm nhịp thở và tinh thần tập trung. Không chỉ là sức mạnh, mà là sự hòa hợp giữa thể xác và linh hồn.
Một buổi chiều, cao thủ dẫn anh ra bãi tập giữa rừng. Những cây cổ thụ xung quanh như chứng kiến mọi bước tiến.
“Hãy thử kiểm soát năng lượng của ngươi để tạo ra sức mạnh tập trung trong tay. Một cú đánh không chỉ mạnh, mà còn chính xác tuyệt đối.”
Lâm Vỹ tập trung. Năng lượng trong cơ thể chảy qua tay, biến thành một luồng khí nhìn thấy như ánh sáng mờ ảo. Khi anh tung cú đánh vào tảng đá lớn, nó vỡ ra thành từng mảnh, nhưng không phát ra âm thanh dữ dội – dấu hiệu của việc kiểm soát hoàn hảo.
“Tốt lắm. Ngươi đang dần hòa nhập với Thiên Lôi. Nhưng nhớ, sức mạnh này cũng là trách nhiệm. Giang hồ không thiếu kẻ muốn lợi dụng sức mạnh của ngươi.” – cao thủ nhắc nhở.
Lâm Vỹ gật đầu, lòng dấy lên quyết tâm. Anh biết rằng việc học kiểm soát linh hồn Thiên Lôi chỉ là bước đầu, và thử thách thực sự sẽ đến khi đối mặt với kẻ thù cũ và âm mưu của Thiên Long Bang.
Trước khi rời khỏi bãi tập, cao thủ nhìn anh:
“Hãy ghi nhớ: võ công là con dao hai lưỡi. Nếu ngươi không hiểu bản thân, nó sẽ cắt vào chính ngươi trước khi kẻ thù xuất hiện.”
Đêm ấy, trở về phòng trọ, Lâm Vỹ nằm trên giường, ánh mắt nhìn trần nhà. Trong tim anh, không còn sợ hãi, chỉ có quyết tâm và nhận thức sâu sắc về trách nhiệm đi kèm sức mạnh. Anh biết, từ hôm nay, mỗi bước đi trong giang hồ đều sẽ là bài kiểm tra, và chỉ khi hòa nhập hoàn toàn với linh hồn Thiên Lôi, anh mới có thể sống sót và trả thù cho quá khứ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mang theo mùi hương rừng và tiếng suối xa. Lâm Vỹ mỉm cười, cảm nhận một điều chắc chắn: “Giang hồ, ngươi chưa biết sức mạnh thực sự đang thức tỉnh trong ta…”