kiếm khách thiên lôi

Chương 7: Kết Giao Bạn Đồng Hành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua tán lá rừng, hắt xuống những con đường đất ẩm ướt, nơi Lâm Vỹ đang luyện tập kỹ năng mới học từ cao thủ. Mồ hôi nhễ nhại trên cơ thể anh, nhưng trong mắt ánh lên sự quyết tâm và tỉnh táo. Hôm nay, anh dự định rời bãi tập cũ, đi tìm hiểu thêm về giang hồ và đồng thời kết nối với những người có thể trở thành đồng hành trong hành trình sắp tới.

Bước vào thị trấn nhỏ gần rừng, Lâm Vỹ cảm nhận sự náo nhiệt khác thường. Một nhóm thanh niên đang tranh cãi bên lề đường, giọng nói lớn và đầy hăm dọa. Một cô gái tóc dài, ánh mắt thông minh, đang cố gắng can ngăn. Lâm Vỹ dừng lại, quan sát từ xa. Anh cảm nhận từ cô gái ấy một năng lực đặc biệt: không phải võ công, mà là trí tuệ và sự nhạy bén trong giang hồ.

Anh tiến lại gần, ánh mắt kiên định:

“Cô cần giúp đỡ không?”

Cô gái quay lại, ánh mắt ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng dịu đi khi nhận ra sự xuất hiện của Lâm Vỹ không hề đáng sợ.

“Cảm ơn… tôi là Hạ Lan. Tôi đang gặp rắc rối với một nhóm thanh niên Thiên Long Bang còn sót lại.”

Lâm Vỹ gật đầu, lòng trỗi lên cảm giác quen thuộc: đây chính là cơ hội để kết nối và đồng thời kiểm tra sức mạnh, kỹ năng mới học. Anh bước tới, sử dụng các kỹ năng di chuyển và uy lực vừa luyện tập, khiến nhóm thanh niên hoảng hốt và bỏ chạy.

Hạ Lan nhìn anh, ánh mắt đầy cảm phục nhưng cũng lộ vẻ nghi ngờ:

“Ngươi… không phải người bình thường. Võ công, uy lực… đều khác thường. Ngươi là ai?”

Lâm Vỹ mỉm cười, không trả lời trực tiếp, chỉ nói:

“Ta là một người muốn học hỏi giang hồ… và giúp đỡ những người cần.”

Hạ Lan gật đầu, như hiểu ra phần nào. Cô đề nghị dẫn Lâm Vỹ đến gặp một người bạn – Triệu Phong, một cao thủ trẻ, nổi tiếng trong thị trấn với khả năng chiến đấu và mưu lược. Anh cũng từng đối đầu với Thiên Long Bang nhiều lần.

Cuộc gặp gỡ diễn ra tại một quán trà nhỏ, nơi không khí đầy ấm áp nhưng cũng chứa đựng tinh thần giang hồ. Triệu Phong nhìn Lâm Vỹ một lúc, đôi mắt sắc bén, như muốn dò xét mọi chiêu thức, cử chỉ.

“Ngươi… sức mạnh không tầm thường. Nhưng giang hồ không chỉ dựa vào sức mạnh. Ngươi cần chiến thuật, đồng minh và sự thông minh.”

Lâm Vỹ gật đầu, nhận ra rằng đây là bài học quý giá. Anh hiểu rằng trong giang hồ, sức mạnh cá nhân chỉ có giới hạn, và chỉ khi hợp lực với bạn đồng hành, mới có thể chống lại những thế lực mạnh hơn.

Trong những ngày tiếp theo, Lâm Vỹ, Hạ Lan và Triệu Phong bắt đầu luyện tập cùng nhau. Anh học cách phối hợp chiến đấu, cách phân chia vai trò, và cách ứng biến trong các tình huống bất ngờ. Mỗi trận đấu thử nghiệm vừa là luyện tập, vừa là cơ hội để tăng sự tin tưởng lẫn nhau.

Một buổi chiều, khi họ đứng trên một ngọn đồi nhìn toàn cảnh thị trấn, Hạ Lan nói:

“Giang hồ không bao giờ yên ổn. Nhưng nếu có người đồng hành, ta sẽ mạnh mẽ hơn.”

Lâm Vỹ gật đầu, ánh mắt rực sáng:

“Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách. Không ai bị bỏ lại phía sau.”

Trong tim anh, linh hồn Thiên Lôi cũng hòa nhịp, trỗi dậy sự mạnh mẽ: “Đồng hành không chỉ là sức mạnh, mà còn là chiến lược. Ta và ngươi sẽ cùng bước qua giang hồ, mạnh hơn từng ngày.”

Từ đây, nhóm nhỏ của Lâm Vỹ chính thức hình thành: Hạ Lan – trí tuệ và thông tin, Triệu Phong – chiến thuật và võ công, Lâm Vỹ – sức mạnh và linh hồn Thiên Lôi. Mỗi người là một mảnh ghép hoàn chỉnh, cùng nhau đối mặt với những âm mưu và kẻ thù của Thiên Long Bang.

Ngày chuyển sang đêm, ánh trăng chiếu rọi khắp thị trấn, phản chiếu lên ánh mắt quyết tâm của ba người. Lâm Vỹ mỉm cười, nhận ra rằng giang hồ không còn đơn độc nữa – anh đã có những người đồng hành, và cùng nhau, họ sẽ viết tiếp câu chuyện võ lâm huyền bí, đầy mưu lược và quyền lực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×