Ánh nắng buổi sớm len qua những mái nhà cũ kỹ của thị trấn Thiên Lâm, phủ lên con phố nhỏ những vệt sáng vàng lấp lánh. Tiếng người hối hả, tiếng xe ngựa kéo và mùi thịt nướng hòa quyện, tạo nên không khí sống động của một thị trấn nơi biên giới giang hồ. Dương Vân bước đi cùng Lâm Tiểu Hồng, tay vẫn đặt chắc trên chuôi Kiếm Linh Thức, ánh sáng nhè nhẹ từ thanh kiếm phản chiếu lên gương mặt còn non trẻ nhưng đầy quyết tâm.
Họ tiến vào một cửa hiệu cổ xưa – nơi ánh sáng thanh kiếm rung lên dữ dội khi gần cửa. Bên trong, một người đàn ông già, râu tóc bạc phơ, đang mài kiếm. Đôi mắt ông sâu thẳm, ẩn chứa kinh nghiệm cả đời lang bạt giang hồ. Khi nhìn thấy Dương Vân, ánh mắt ông lóe lên một tia ngạc nhiên pha lẫn tò mò.
“Ngươi… chính là người được chọn?” – ông hỏi, giọng trầm ấm nhưng dứt khoát.
Dương Vân ngạc nhiên, giật mình: “Người… biết ta?”
Ông lắc đầu: “Ta không biết ngươi, nhưng thanh kiếm biết. Kiếm Linh Thức không chọn nhầm người bao giờ. Và khi nó rung động mạnh như lúc này, tức là ngươi đã vượt qua bước đầu tiên.”
Cậu nhìn thanh kiếm trong tay, cảm nhận dòng năng lượng lan tỏa khắp cơ thể. Cậu tự hỏi, liệu sức mạnh này sẽ dẫn mình đi đến đâu, và những bí ẩn nào đang chờ phía trước.
Người đàn ông giới thiệu: “Ta là Lục Tử Hành, một trong những người còn sống sót thuộc Hội Đồng Bí Ẩn – một tổ chức tồn tại để bảo vệ những bí mật của giang hồ và môn võ cổ thất truyền. Ngươi sẽ sớm hiểu rằng giang hồ không chỉ là danh lợi, mà còn là trách nhiệm. Kiếm Linh Thức không chỉ để chiến đấu, mà còn để thử thách nhân cách.”
Dương Vân nghe xong, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa hưng phấn vừa bồn chồn. Cậu chưa từng hình dung rằng thanh kiếm cổ có thể liên quan đến một tổ chức bí ẩn tồn tại trong bóng tối của giang hồ.
Lục Tử Hành dẫn họ lên tầng hai của cửa hiệu – nơi một căn phòng nhỏ nhưng chứa đầy sách cổ, bản đồ và các vật dụng võ thuật. Trên bàn là một cuốn sách dày cộp, bìa da cũ kỹ, những ký tự chạm khắc trên bìa phát sáng yếu ớt. Ông đặt tay lên cuốn sách, rồi nhìn Dương Vân:
“Đây là Môn Võ Cổ Linh Nguyệt, một trong những môn võ thất truyền mạnh nhất giang hồ. Nó chứa bí kíp để khai mở sức mạnh từ những thanh kiếm linh thức như ngươi đang sở hữu.”
Cậu chần chừ, đôi mắt nhìn chăm chú cuốn sách. Một luồng năng lượng từ thanh kiếm dường như giao tiếp với cuốn sách, ánh sáng lóe lên nhè nhẹ trên bìa. Thanh kiếm rung rinh, phát ra âm thanh khẽ như tiếng thì thầm: “Học… hiểu… vượt qua…”
Lục Tử Hành mỉm cười, hiểu được sự rung động đó: “Ngươi đã cảm nhận rồi. Mỗi thanh kiếm linh thức đều có linh hồn, chỉ dẫn chủ nhân theo cách riêng. Nhưng hãy nhớ, nếu dùng sai mục đích, nó sẽ phản chủ. Giang hồ này… không phải nơi chỉ cần sức mạnh là đủ.”
Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở, một người trung niên bước vào, ánh mắt sắc lạnh. Ông ta cao ráo, mặc áo choàng đen, nhìn Dương Vân như soi xét từng chi tiết. Trên tay ông là một thanh kiếm khác, ánh sáng đen tỏa ra, khiến không gian rung động.
“Ngươi… là người được Kiếm Linh Thức chọn?” – ông hỏi, giọng trầm và nghiêm nghị.
“Đúng vậy,” Dương Vân trả lời, cố giữ bình tĩnh.
Người đàn ông cười nhạt: “Ha… may thay, Kiếm Linh Thức không chọn nhầm người. Nhưng ngươi cần biết: thanh kiếm chỉ là một phần. Những kẻ thù trong giang hồ, những âm mưu của bang phái và cả triều đình… sẽ thử thách ngươi hơn bất kỳ điều gì khác. Hãy chuẩn bị.”
Sau cuộc gặp gỡ đó, Lục Tử Hành bắt đầu huấn luyện Dương Vân từng bước, từ cơ bản đến nâng cao. Hắn dạy cậu cách cảm nhận năng lượng thanh kiếm, cách phối hợp thân pháp và linh khí để khai mở sức mạnh tiềm ẩn. Mỗi bài tập, dù là cơ bản, đều khiến Dương Vân đổ mồ hôi nhưng cũng phát hiện nhiều khả năng kỳ lạ trong bản thân.
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, Dương Vân đứng trước gương, luyện chiêu thức. Thanh kiếm trong tay phát ra ánh sáng nhòe nhạt, như muốn hướng dẫn cậu. Cậu tập trung, nhắm mắt lại, cảm nhận dòng năng lượng trong cơ thể chảy từ tay đến ngực, rồi lan ra toàn thân. Khi mở mắt, các chiêu thức trở nên thuần thục, uyển chuyển, nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn.
Lâm Tiểu Hồng đứng bên cạnh, nhìn cậu, mắt lấp lánh: “Ngươi tiến bộ nhanh… có lẽ Kiếm Linh Thức đã chấp nhận ngươi hoàn toàn.”
Dương Vân mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy quyết tâm: “Ta sẽ không để thanh kiếm này chỉ là vũ khí… ta muốn hiểu nó, muốn biết tại sao nó chọn ta và những bí ẩn giang hồ đang chờ phía trước.”
Đêm đến, Lục Tử Hành dẫn cậu xuống tầng hầm của cửa hiệu – nơi đặt những bản đồ cổ, các tài liệu ghi chép về giang hồ, môn phái và những thanh kiếm linh thức khác. Ánh sáng từ đèn dầu chiếu vào, tạo những vệt sáng vàng mờ ảo, khiến không gian vừa huyền bí vừa trang nghiêm.
“Đây,” Lục Tử Hành nói, giọng trầm ấm, “là nơi Hội Đồng Bí Ẩn ghi chép tất cả những gì liên quan đến giang hồ. Ngươi sẽ học được, nhưng cũng phải cẩn trọng. Những kẻ muốn chiếm đoạt thanh kiếm của ngươi… sẽ không bỏ qua bất cứ sơ hở nào.”
Dương Vân mở một cuốn sách, những ký tự cổ xưa nhảy múa dưới ánh sáng mờ. Khi đặt tay lên trang sách, dòng năng lượng từ thanh kiếm chạy dọc cơ thể cậu, khiến tim đập nhanh, cảm giác như kiến thức đang len lỏi vào tâm trí. Cậu hiểu rằng, giang hồ không chỉ là nơi chiến đấu, mà còn là thế giới của trí tuệ, âm mưu và lựa chọn đúng sai.
Ngay khi Dương Vân tập trung vào việc nghiên cứu, một âm thanh từ bên ngoài vang lên. Lâm Tiểu Hồng quay lại, ánh mắt sắc bén: “Ngươi nghe thấy không? Có ai đó đang tới gần!”
Cậu Dương lập tức rút thanh kiếm, ánh sáng trắng lóe mạnh, phản chiếu trên các bức tường. Những bước chân bên ngoài dừng lại, rồi âm thanh lùi lại. Thanh kiếm rung lên dữ dội, như thể báo hiệu một thử thách đầu tiên trong giang hồ rộng lớn đang tới gần.
Những ngày tiếp theo, Dương Vân cùng Lâm Tiểu Hồng luyện tập không ngừng. Họ học cách cảm nhận năng lượng thanh kiếm, cách điều khiển linh khí, phối hợp thân pháp và chiến thuật khi đối đầu kẻ thù. Dần dần, Dương Vân nhận ra rằng, giang hồ không chỉ là sức mạnh, mà còn là trí tuệ, đạo đức và quyết tâm.
Một buổi tối, khi trăng treo trên cao, Lục Tử Hành ngồi đối diện cậu, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi sẽ phải đối mặt với nhiều kẻ thù, từ bang phái giang hồ đến những âm mưu trong bóng tối. Nhưng nếu hiểu được thanh kiếm, hiểu được bản thân, ngươi sẽ có sức mạnh vượt qua tất cả. Hãy ghi nhớ: sức mạnh không phải để áp đặt, mà để bảo vệ.”
Dương Vân gật đầu, lòng quyết tâm hơn bao giờ hết. Cậu biết rằng, hành trình khám phá giang hồ và môn võ cổ cùng Kiếm Linh Thức mới chỉ bắt đầu, và mỗi bước đi đều sẽ dẫn đến những thử thách khắc nghiệt, những bí ẩn chưa được hé lộ và cả những tình bạn, kẻ thù không thể đoán trước.
Chương ba khép lại khi Dương Vân đứng trên ban công cửa hiệu, nhìn xuống con phố nhỏ dưới ánh trăng, cảm nhận sức mạnh của thanh kiếm trong tay và quyết tâm bước vào giang hồ rộng lớn. Ánh sáng từ Kiếm Linh Thức chiếu rọi, như nhắc nhở cậu: “Giang hồ đã gọi tên ngươi – và thử thách đang chờ phía trước.”