Đêm buông xuống thị trấn Thiên Lâm, ánh trăng xuyên qua những mái ngói cũ kỹ, phủ lên con phố nhỏ màu bạc nhợt. Tiếng côn trùng râm ran, hòa cùng tiếng gió xào xạc qua những tán cây khô, tạo cảm giác vừa tĩnh lặng vừa u huyền. Dương Vân đứng trên ban công cửa hiệu, ánh sáng mờ nhòe từ Kiếm Linh Thức phản chiếu lên gương mặt, như soi thấu những dự cảm trong lòng cậu: đêm nay sẽ là đêm đầu tiên cậu phải thử sức trong giang hồ thực sự.
Lâm Tiểu Hồng đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi cảm nhận được không? Có điều gì bất thường trong không khí…”
Dương Vân gật đầu, bàn tay siết chặt chuôi kiếm. Ánh sáng từ thanh kiếm bùng lên mạnh hơn, phát ra rung động mờ nhạt, như thể đang cảnh báo cậu về một nguy hiểm sắp đến. Cậu hít sâu, cố trấn tĩnh, nhắc nhở bản thân rằng kỹ năng vừa học từ Lục Tử Hành phải được áp dụng chính xác.
Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên từ con ngõ bên dưới. Những bóng người xuất hiện, mặc áo đen, che mặt bằng khăn, tay cầm dao, giáo và cung tên. Họ di chuyển như bóng, nhanh nhẹn và đầy sát khí. Một giọng trầm khàn vang lên:
“Ngươi là Dương Vân? Người được Kiếm Linh Thức chọn?”
Dương Vân nhíu mày, nhưng không đáp. Thanh kiếm trong tay rung lên, ánh sáng trắng lan tỏa, khiến kẻ địch phải dừng lại. Cậu hít sâu, cảm nhận dòng năng lượng chảy từ tay đến ngực, rồi lan ra toàn thân. Lần đầu tiên, Dương Vân cảm nhận được rằng thanh kiếm linh thức không chỉ là vũ khí, mà còn là bản thể kết nối với tâm trí và linh hồn của mình.
“Ta… chỉ muốn tìm hiểu giang hồ, không muốn gây chiến,” Dương Vân nói, giọng cứng rắn nhưng ôn hòa.
Kẻ đứng đầu nhóm cười nhạt, giọng trầm: “Không ai đi giang hồ mà không vướng vào chiến đấu. Nếu muốn tồn tại, ngươi phải chứng tỏ sức mạnh. Đêm nay, là thử thách của ngươi.”
Chỉ một câu nói, không khí trở nên nặng nề. Những kẻ áo đen lao vào, những nhát dao chém qua không trung, ánh sáng lóe lên trong đêm. Dương Vân lập tức nhảy sang một bên, vận dụng thân pháp vừa học. Thanh kiếm linh thức bừng sáng, tạo thành những đường ánh sáng trắng quét qua không trung, chặn lại những nhát dao của kẻ địch.
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, phản chiếu ánh sáng từ thanh kiếm, khiến không gian như rung động. Dương Vân cảm nhận rõ ràng từng chuyển động của kẻ thù, phản xạ nhanh nhẹn hơn bình thường. Mỗi nhát kiếm, mỗi bước chân đều phối hợp nhuần nhuyễn, như cậu và thanh kiếm đang nhảy múa cùng nhau.
Lâm Tiểu Hồng đứng bên cạnh, dùng phi tiêu và chiêu thức tấn công hỗ trợ, khiến nhóm kẻ địch bị chia rẽ. Ánh mắt cô lấp lánh, đầy quyết tâm: “Ngươi không đơn độc đâu, Dương Vân. Hãy dùng sức mạnh của mình!”
Trận chiến kéo dài, nhưng dần dần Dương Vân chiếm ưu thế. Thanh kiếm linh thức phát ra luồng ánh sáng mạnh, như truyền thêm năng lượng vào cơ thể cậu. Những kẻ tấn công một phần bị choáng, phần khác sợ hãi rút lui. Khi tiếng gió rít qua con ngõ, chỉ còn lại Dương Vân và Lâm Tiểu Hồng đứng giữa bóng tối, thanh kiếm lóe sáng yếu ớt, báo hiệu chiến thắng nhưng cũng nhắc nhở về những thử thách phía trước.
Sau trận chiến, Lâm Tiểu Hồng nhìn Dương Vân, giọng nghiêm túc: “Ngươi đã chứng minh được một phần sức mạnh. Nhưng giang hồ này… không chỉ là chiến đấu tay đôi. Những kẻ thù có âm mưu, đồng minh, và cả những bí ẩn mà ngươi chưa biết. Đêm nay chỉ là khởi đầu.”
Dương Vân đặt tay lên chuôi kiếm, ánh sáng yếu hơn nhưng vẫn rung nhè nhẹ, như thì thầm: “Phải mạnh hơn… để bảo vệ… để tìm hiểu…” Cậu cảm nhận rằng mỗi trận đấu, mỗi trải nghiệm sẽ mở ra thêm bí ẩn về thanh kiếm và môn võ cổ.
Sau trận chiến, họ tìm một nơi trú ẩn trong ngõ hẻm, dựng lều tạm và kiểm tra vết thương. Dương Vân nhận ra rằng sức mạnh của thanh kiếm linh thức không chỉ giúp chiến đấu, mà còn cảnh báo nguy hiểm và hướng dẫn cách phản ứng trong tình huống nguy cấp. Cậu bắt đầu hiểu rằng thanh kiếm này… thông minh và nhạy bén hơn bất cứ vũ khí nào từng thấy.
Đêm yên tĩnh, nhưng sự căng thẳng vẫn tồn tại. Lâm Tiểu Hồng ngồi cạnh cậu, ánh mắt lo lắng: “Ta đoán, những kẻ tấn công hôm nay chỉ là người thử thách. Còn những kẻ thực sự muốn chiếm thanh kiếm… họ sẽ đến sớm thôi.”
Dương Vân thở dài, ánh mắt hướng về bầu trời đầy sao: “Ta sẽ không để ai lấy đi thanh kiếm này… và ta sẽ tìm hiểu sự thật về giang hồ, về môn võ cổ, về Kiếm Linh Thức. Ta sẽ không sợ hãi.”
Sáng hôm sau, hai người tiếp tục rời thị trấn, đi sâu vào những con đường nhỏ dẫn ra ngoài giang hồ. Trên đường, họ gặp vài thương nhân và dân lữ hành, nghe những câu chuyện về các bang phái, về những kẻ thù nguy hiểm và những thanh kiếm linh thức từng xuất hiện trong giang hồ. Mỗi câu chuyện, mỗi mảnh ký ức, đều góp phần mở ra bức tranh rộng lớn mà Dương Vân chưa từng thấy.
Họ tiến đến một con suối nhỏ, nơi Dương Vân quyết định nghỉ ngơi và luyện tập. Thanh kiếm linh thức rung nhẹ khi cậu thực hiện các chiêu thức mới học, như thể phản hồi với kỹ năng của chủ nhân. Lâm Tiểu Hồng đứng bên cạnh, quan sát, thỉnh thoảng đưa ra lời khuyên. Cậu nhận ra rằng mỗi trận đấu, mỗi thử thách, đều không chỉ rèn luyện thể chất mà còn là bài học về sự tỉnh táo, nhanh nhẹn và quyết đoán.
Đêm thứ hai, khi trăng treo cao, hai người dừng chân tại một ngôi đền cổ hoang vắng. Dương Vân đặt thanh kiếm bên cạnh, nhìn lên bầu trời, cảm nhận năng lượng lan tỏa khắp cơ thể. Cậu nhận ra rằng giang hồ không chỉ là nơi đấu sức mạnh, mà còn là thế giới của trí tuệ, chiến thuật và đạo nghĩa. Những trận đấu, những âm mưu và cả những bí ẩn chưa được hé lộ, sẽ thử thách không chỉ kỹ năng mà còn tâm trí của cậu.
Đêm đó, Dương Vân mơ thấy người đàn ông bí ẩn đã trao kiếm cho cậu. Trong mơ, thanh kiếm phát sáng rực rỡ, và giọng nói vang lên: “Ngươi đã bước chân vào giang hồ… hãy nhớ, sức mạnh chỉ hữu ích nếu đi cùng trí tuệ và đạo nghĩa. Những thử thách thực sự đang chờ phía trước.”
Sáng hôm sau, Dương Vân thức dậy, ánh mắt kiên định. Cậu biết rằng giang hồ rộng lớn đang mở ra, với những kẻ thù mạnh mẽ hơn, những âm mưu phức tạp và những bí ẩn về thanh kiếm linh thức đang chờ khám phá. Cậu đặt tay lên chuôi kiếm, ánh sáng yếu hơn nhưng ổn định, nhắc nhở rằng mỗi bước đi đều quan trọng, mỗi trận đấu là bài học, và mỗi quyết định sẽ dẫn đến vận mệnh của giang hồ.
Chương bốn khép lại với hình ảnh Dương Vân và Lâm Tiểu Hồng bước ra khỏi con đường hẻm, hướng về phía chân núi xa xa, nơi giang hồ thực sự đang chờ – đầy thử thách, phiêu lưu, âm mưu và cơ hội để trở thành người mạnh mẽ. Ánh sáng từ Kiếm Linh Thức chiếu rọi con đường trước mắt, như nhắc nhở rằng, hành trình chưa từng kết thúc, và mỗi bước đi sẽ là một chương mới trong câu chuyện kiếm hiệp của Dương Vân.