kiếm linh thức

Chương 5: Âm Mưu Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương sớm còn đọng lại trên các tán lá, khiến con đường dẫn vào rừng già ẩm ướt và trơn trượt. Dương Vân bước đi chậm rãi, ánh sáng nhòe mờ từ Kiếm Linh Thức phản chiếu trên mặt đất, tạo thành những đường sáng như dẫn lối. Lâm Tiểu Hồng đi bên cạnh, ánh mắt luôn quan sát xung quanh, từng cử chỉ nhỏ của cô đều tỏ ra cảnh giác tuyệt đối.

Họ đã rời thị trấn Thiên Lâm vài ngày, đi sâu vào khu rừng già mà dân gian ít khi dám đặt chân. Mỗi bước chân đều mang theo cảm giác bất an, nhưng cũng đầy hiếu kỳ. Những câu chuyện về các bang phái, những kẻ săn kiếm linh thức và các cao thủ giang hồ mà họ nghe được trên đường, nay trở thành hiện thực sống động trước mắt.

Bỗng, từ phía trước, một bóng người xuất hiện. Người đó cao, dáng vóc vạm vỡ, mặc áo choàng nâu sẫm, tay cầm một cây trượng dài. Người lạ này đứng chặn đường, ánh mắt quan sát hai người như đang soi từng chuyển động.

“Ngươi là Dương Vân, chủ nhân của Kiếm Linh Thức?” – giọng trầm nhưng không hề hung hãn.

Dương Vân nhíu mày, tay đặt lên chuôi kiếm: “Vậy người là ai? Sao biết ta?”

Người lạ cười khẽ: “Ta là Chu Vân Lâm, thuộc bang phái Bạch Hổ, nhưng hôm nay không phải để đánh nhau. Ngươi và thanh kiếm của ngươi… đã lọt vào tầm ngắm của nhiều kẻ trong giang hồ. Họ sẽ tìm mọi cách chiếm đoạt nó. Nhưng nếu ngươi đồng ý, ta sẽ giúp ngươi tìm hiểu bí ẩn môn võ cổ và bảo vệ thanh kiếm.”

Dương Vân ngạc nhiên, nhưng trong lòng cảm thấy một phần yên tâm. Cậu nhận ra rằng, trong giang hồ rộng lớn, một đồng minh đáng tin là vô cùng quan trọng. Cậu gật đầu: “Ta đồng ý. Nhưng tại sao ngươi lại giúp ta?”

Chu Vân Lâm bước lại gần, ánh mắt nghiêm nghị: “Bởi vì thanh kiếm linh thức không chỉ là vũ khí. Nó là chìa khóa mở ra những bí mật mà nhiều bang phái và cao thủ giang hồ đều thèm muốn. Nếu rơi vào tay kẻ xấu, giang hồ sẽ hỗn loạn. Chúng ta… cần bảo vệ nó.”

Dương Vân nhìn thanh kiếm trong tay, ánh sáng nhấp nháy như đồng tình với quyết định của cậu. Lâm Tiểu Hồng gật đầu, ánh mắt lấp lánh: “Ngươi không đơn độc. Nhưng hãy nhớ, mọi bước đi đều nguy hiểm. Giang hồ này không bao giờ yên.”

Họ tiếp tục hành trình, đi sâu hơn vào khu rừng rậm, nơi cây cổ thụ vươn cao che khuất ánh sáng mặt trời, tạo thành những bóng tối sâu thẳm. Dương Vân vừa đi vừa luyện tập các chiêu thức vừa học, để tăng phản xạ và khả năng điều khiển linh khí. Kiếm Linh Thức rung nhẹ, như phản hồi với từng động tác của chủ nhân, truyền vào cơ thể cậu năng lượng mạnh mẽ nhưng êm dịu.

Đột nhiên, một tiếng rít khẽ vang lên từ phía bụi cây. Một nhóm người xuất hiện, mặc áo đen, mặt che khăn, vũ khí sắc nhọn. Họ di chuyển nhanh, rõ ràng đã mai phục từ trước. Chu Vân Lâm giơ cây trượng ra, tạo một luồng năng lượng kỳ lạ, khiến những kẻ tấn công phải dừng lại.

Dương Vân biết rằng đây là thử thách thực sự đầu tiên kể từ khi bước ra khỏi thị trấn. Cậu hít sâu, cảm nhận dòng năng lượng từ Kiếm Linh Thức lan ra toàn thân. Thanh kiếm rung lên mạnh hơn, phát ra ánh sáng trắng chói mắt, khiến kẻ thù phải lùi lại.

Trận chiến bắt đầu. Những nhát dao, mũi giáo, và cung tên lao tới, nhưng Dương Vân di chuyển linh hoạt, phối hợp thân pháp và chiêu thức từ môn võ cổ vừa học. Kiếm Linh Thức như sống, phản chiếu ánh sáng, chặn các nhát tấn công và phản kích chính xác. Chu Vân Lâm hỗ trợ bằng trượng pháp, tạo ra các luồng khí mạnh, đánh lui kẻ thù. Lâm Tiểu Hồng tung phi tiêu chính xác, làm chia rẽ nhóm đối phương.

Sau một hồi lâu, chỉ còn vài kẻ sống sót bỏ chạy vào rừng. Dương Vân thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm nhưng ánh mắt sáng rực quyết tâm. Cậu nhận ra rằng thanh kiếm không chỉ là vũ khí, mà còn là hướng dẫn viên, dạy cậu cách đánh, cách phản ứng và cách hiểu giang hồ.

Khi bình tĩnh lại, Chu Vân Lâm nhìn Dương Vân: “Ngươi đã tiến bộ rất nhanh. Nhưng đây mới chỉ là bề nổi. Những kẻ thực sự nhắm vào thanh kiếm linh thức sẽ mạnh hơn rất nhiều. Ta phải dẫn ngươi đến nơi an toàn, nơi ngươi có thể luyện tập và tìm hiểu môn võ cổ thật sự.”

Họ đi suốt ngày, vượt qua những ngọn đồi, con suối và những lối mòn hiểm trở. Trên đường, Chu Vân Lâm kể cho Dương Vân nghe về lịch sử Kiếm Linh Thức và môn võ cổ Linh Nguyệt:

“Kiếm Linh Thức xuất hiện từ hàng trăm năm trước, được rèn bằng kim loại đặc biệt, hòa cùng linh khí núi rừng. Nó chọn chủ nhân xứng đáng và sẽ phản kháng nếu bị dùng sai mục đích. Môn võ cổ Linh Nguyệt… là môn võ thất truyền, từng bị chôn vùi bởi những âm mưu giang hồ. Chỉ những ai tinh tấn và có tâm chính trực mới có thể khai mở toàn bộ sức mạnh.”

Dương Vân nghe chăm chú, lòng dấy lên cảm giác vừa phấn khích vừa e sợ. Cậu hiểu rằng thanh kiếm không chỉ mang lại sức mạnh, mà còn trách nhiệm, thử thách và cả nguy cơ.

Chiều hôm đó, họ đến một khu rừng rậm có dấu vết của một ngôi chùa cổ. Chu Vân Lâm dẫn Dương Vân và Lâm Tiểu Hồng vào bên trong, nơi ánh sáng từ khe mái chiếu xuống tạo thành những dải sáng kỳ ảo. Những bức tường cũ kỹ được khắc đầy ký tự, từng nét chữ như thở, kể câu chuyện về giang hồ, các môn phái và những thanh kiếm linh thức đã tồn tại.

Trong khi Dương Vân chăm chú nghiên cứu, một bóng người xuất hiện từ phía cửa: một cao thủ tóc dài, mặc áo trắng, ánh mắt sắc bén. Ông ta đứng im, quan sát Dương Vân và Chu Vân Lâm, rồi nói:

“Ngươi là Dương Vân, chủ nhân Kiếm Linh Thức. Ta là Nguyên Hạo, một trong những người bảo vệ môn võ cổ Linh Nguyệt. Ngươi đã chứng tỏ sức mạnh, nhưng để thật sự khai mở môn võ này, ngươi phải học cách kết hợp linh khí, trí tuệ và đạo nghĩa.”

Dương Vân cúi đầu, lòng tràn đầy quyết tâm: “Con nguyện học và luyện tập, để hiểu rõ thanh kiếm và bảo vệ giang hồ.”

Nguyên Hạo gật đầu: “Tốt. Nhưng hãy nhớ, giang hồ không chỉ là chiến đấu. Những âm mưu trong bóng tối, những bang phái thù hằn, và cả kẻ lừa dối… sẽ thử thách ngươi ở mọi khía cạnh. Nếu ngươi đủ mạnh mẽ, đủ sáng suốt, thanh kiếm sẽ dẫn lối.”

Đêm đó, trong ngôi chùa cổ, Dương Vân tập trung luyện kiếm dưới sự hướng dẫn của Nguyên Hạo. Mỗi động tác, mỗi chiêu thức đều được điều chỉnh, tinh chỉnh. Thanh kiếm linh thức rung lên nhè nhẹ, như đồng hành với từng bước tiến của cậu. Cậu nhận ra rằng sức mạnh không chỉ đến từ cơ bắp hay phản xạ, mà còn từ trí tuệ, sự tập trung và trái tim kiên định.

Khi trăng lên cao, Dương Vân đứng trước sân chùa, tay nắm chuôi kiếm, ánh sáng từ thanh kiếm phản chiếu lên từng viên gạch cũ. Cậu cảm nhận dòng năng lượng lan tỏa khắp cơ thể, nhắc nhở rằng mỗi bước đi trong giang hồ đều quan trọng, và những thử thách thực sự mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×