Kiếm Và Anh Đào

Chương 14: Ichiju – Ánh Sáng Amaterasu.


trước sau

Mặt trời bắt đầu mọc trên vùng đất cổ tùng đen. Cả ba người sau một đêm dài ở trong rừng cuối cùng cũng trở lại làng.

Hiten nhăn nhó kéo Iyaderi bị thương vào trong rồi vứt đại lên một tấm phản lớn phủ rơm rạ gần góc nhà.

“ Inoue, anh nói em nghe. Làm người tốt thật không dễ dàng mà. Em xem! Mái tóc anh mới gội, cả y phục nữa bẩn hết rồi” Hiten bắt đầu kiểm tra chính bản thân từ trên xuống dưới, miệng không ngừng than vãn. “… biết làm gì đây…”

“ Thế thì sư phụ đi mà gội lại đi! Tránh ra nào…” Inoue đã múc xong nước vào thau gỗ từ cái giếng phía sau nhà, nó cẩn thận đổ một nửa vào bình đun trên bếp, nửa kia chừa lại để lau sơ máu trên mặt Iyaderi.

Hiten thôi không ồn ào nữa, anh đứng bên cạnh Inoue, chăm chú quan sát nó. Gương mặt xây xát máu đã đóng vảy lẫn với cỏ đất và lá mục của Iyaderi dần dần được tẩy rửa.

“ A, người này còn trẻ quá, chắc chỉ bằng tuổi sư phụ là cùng…”

“ Vớ vẩn, đừng so sánh anh với tên sắp chết vớt từ dưới suối chứ…” Hiten đá vào cái mông nhỏ của Inoue, tỏ vẻ bông đùa nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo không chút cảm xúc.

Inoue một tay xoa mông một tay nắm vạt áo Hiten làm nũng, đôi mắt buồn ngủ của nó cố gắng mở căng hết cỡ để tạo ra thứ gọi là sự ngây thơ hồn nhiên. “ Sư phụ ơi… Đã giúp thì giúp cho đến nơi đúng không? Sư phụ kiểm tra thương thế của hắn đi!”

Vị đại phu trẻ tuổi chỉ gõ nhẹ lên trán Inoue, bảo nó tiếp tục sơ cứu cho Iyaderi rồi bước ra ngoài, sau đó gần như quay trở lại ngay lập tức với một chén nước màu xanh cánh trả(*) có mùi ngai ngái trên tay. “ Cho dùng thứ này, bắt hắn uống hết, dù thế nào cũng không được sót lại một giọt.” Hiten nghiêm túc nói, đôi mắt dường như sáng và nhạt màu hơn mọi ngày.

Đợi Inoue Yuu đón lấy chén nước, Hiten lại một lần nữa không nói không rằng bỏ đi.

Inoue ngơ ngác nhìn theo. Dù cho Hiten cố tình không nói, nhưng hình như nó mới cảm nhận được sự lo lắng của sư phụ biến thái, khác với vẻ bông đùa và thiếu nghiêm túc mọi ngày.

Người bị thương cạnh đó hơi cựa mình, đôi môi mím chặt.

“ A, tôi giúp anh…!” Inoue cố gắng nâng Iyaderi dậy rồi đặt một nhúm vải phía dưới để kê đầu hắn, sau đó nó gạt những lọn tóc lòa xòa trước mặt Thiên Hoàng, hơi giật mình khi nhìn gần vào dung mạo anh tuấn có phần cao sang của hắn. “ Tôi biết là anh chẳng nghe thấy gì đâu… Nhưng dù thế nào anh cũng phải uống hết số thuốc này. Vì sao ư? Thứ này tốt lắm đó. Tuy người làm ra có hơi bệnh hoạn biến thái một chút… … nhưng anh ấy là đại phu giỏi nhất mà tôi gặp đấy!”

Inoue cứ thế vừa đút từng thìa thuốc vừa nói chuyện. Gương mặt đau đớn của Iyaderi dần dãn ra, thuốc trôi xuống họng cũng không sót giọt nào.

Bên ngoài hơi có gió, lá cổ tùng đen từ đâu đó phía trên rơi xuống tạo thành một lớp thảm dày, không khí có mùi động vật phân hủy, mùi lá, mùi hoa, mùi thảo dược, mùi khói… lúc đầu khó ngửi nhưng về sau lại khiến con người đâm ra nghiện, chắc cũng vì lẽ đó mà dân làng từ bao đời nay vẫn sống khép kín xa khỏi kinh đô, cũng chỉ vì muốn được sống trong cảnh tiêu diêu tự tại thế này.

Inoue lấy một cái chiếu đan từ cỏ khô rồi phủ lên ngang ngực người thanh niên. Sau khi chắc chắn hắn đã ngủ sâu, nó mang số nước sạch còn lại ra bậc thềm trước gian nhà để rửa tay. Phía xa trên mô đất cao do lá khô vun thành thoáng thấy có bóng người, vạt áo dài màu nâu hơi đỏ theo gió mở rộng, bay lượn xung quanh.

“ Sư phụ sao thế nhỉ?!? ” Nó lẩm bẩm.

Inoue hay gặp ác mông, mỗi lần như thế thỉnh thoảng nó lại đi dạo giữa đêm, không khoác áo mà cứ thế để gió cuốn trôi đi tất cả những điều đáng sợ nhìn thấy trong mơ. Có lần, Inoue trông thấy Hiten đứng lặng lẽ trong sân dưới mấy gốc cây, hoa rơi trong vòng tay của trăng bạc cũng không thể nào so sánh được với vẻ đẹp của hắn, cứ như chính con người ấy mới là điểm nhấn tuyệt vời nhất giữa toàn bộ khung cảnh; mang chút u buồn cùng bí mật sâu thẳm bên trong.

Trên bậc thềm gian nhà rách nát, Inoue ngồi dựa lưng vào khung cửa, hai tay ôm gối, cơ thể mệt mỏi sau đêm dài không chống đỡ được sức nặng từ hai mí mắt, nó chỉ kịp nghĩ về sự cô đơn của Hiten trước khi chìm sâu vào giấc ngủ.

Có tiếng di chuyển trên thảm lá khô, bậc thềm lúc nãy Inoue Yuu còn say ngủ giờ đã có người đứng đó.

“ Đại nhân!”

Hiten im lặng, cẩn thận đặt cô bé say ngủ xuống chỗ nằm êm ái nhất trong phòng – cũng chính là chỗ ngủ của anh rồi cởi áo khoác bên ngoài đắp lên. Sau đó để không đánh thức hai kẻ trong phòng, anh cùng người mới xuất hiện đi vòng ra sau nhà, nơi có cái giếng sắp cạn cùng mấy bộ bàn ghễ vứt chỏng chơ.

“Đã nhìn thấy chưa?” Hiten chọn cái ghế sạch sẽ nhất rồi chậm rãi ngồi xuống, không nhìn người kia mà khoan khoái hút lấy hơi thuốc từ cái tẩu trên tay.

“Vâng”

“ Ngươi thấy thế nào?”

“ Thưa đại nhân, theo quan sát của thuộc hạ, thì kẻ đã tấn công Thiên Hoàng là ẩn sĩ. Hơn nữa lại là một nhị lưu ẩn sĩ.”

“ Trong cơn mê sảng hắn nhắc đến bọn nhẫn giả..” Hiten dùng những ngón tay thon dài vuốt dọc thân chiếc tẩu, chăm chú quan sát những đường khắc chìm nổi hình hoa tử đằng, giọng nói từ tốn không chủ đích.

“ Việc này thuộc hạ xin phép được điều tra thêm…”

“Được! Nhưng ta không còn nhiều thời gian đâu. Chu kỳ kế tiếp sắp đến…”

Các thế lực ngầm trên cả nước thường chia làm ba loại, võ sĩ, ẩn sĩ và nhẫn giả. Võ sĩ thường được biết đến là những con người chính trực, quang minh lỗi lạc, đa số được chiêu nạp vào cung hay quân đội để bảo vệ triều đình cũng như các lãnh chúa, các võ sĩ thường giải quyết đối thủ bằng cách khiêu chiến và giải quyết công khai. Trái ngược hoàn toàn với họ là nhẫn giả, vốn hoạt động trong bóng đêm hay những nơi yêu cầu bảo mật cao.

Loại thứ ba, hiếm nhất và cũng bí ẩn nhất chính là ẩn sĩ – inshi hay inja.

Ẩn sĩ không chỉ là những người giỏi võ mà họ còn có một thể chất cũng như năng lực đặc biệt hơn người. Một số có khả năng điều khiển các yếu tố tự nhiên trong ngũ hành hoặc thực thể sống, thậm chí có kẻ còn đạt được đến cảnh giới tối cao qua việc kết nối âm dương thần hồn để trở thành Âm Dương sư. Inshi hiếm hoi nhưng để gặp một Âm Dương sư còn vất vả hơn gấp vạn lần, cũng bởi cái giá quá đắt của nó.

Người thanh niên đang đứng nói chuyện với Hiten mang một gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, mái tóc đen xõa dài được tết thành từng bím nhỏ xen lẫn dây lụa, sắc đỏ chói mắt nổi bật trên nền đen. Hắn mặc một bộ giáp đỏ sậm với vạt áo trước ngực thêu khổng tước bằng chỉ vàng cùng đai lưng đen tuyền vân bạc.

Ichijiu – hay còn được biết với cái tên “Ánh sáng của Amaterasu(*)”. Người đời thường nói những kẻ nhìn thấy lưỡi gươm của hắn chỉ có hai loại; kẻ đã chết hoặc những sinh vật bất tử được gọi là thây ma mà thôi.

---------------------------

(*) xanh cánh trả: màu xanh biếc và óng ánh như màu lông trên cánh chim trả

(**) Amaterasu(天照Thiên Chiếu),Amaterasu-ōmikami(天照大神 "Thiên Chiếu Đại Thần”/ 天照大御神 "Thiên Chiếu Đại Ngự Thần”)hayŌhiru-menomuchi-no-kami(大日孁貴神)là vị thần mặt trời trong thần thoại Nhật Bản, và có lẽ là vị thần Shinto quan trọng nhất. Bà được sinh ra từ mắt trái của Izanagi khi ông đang tẩy uế trong một dòng sông

Shinto: Thần đạo

Izanagi: (イザナギCổ sự ký ghi là 伊弉諾Y Trang Nặc,Nhật Bản thư kỷ ghi là 伊邪那岐Y Tà Na Kỳ, ngoài ra còn được viết là 伊弉諾尊Y Trang Nặc Tôn) là vị nam thần đầu tiên, chồng của Izanami. Ông cùng vợ đã tạo ra nước Nhật. Ông từ trên cầu Ame-no-ukihashi dùng ngọn giáo thần Ame-no-nubokonhúng vào đại dương và khuấy. Khi ngọn giáo được rút lên nước biển nhỏ xuống tạo thành một hòn đảo. Izanagi và Izanami xây dựng một lâu đài và sinh ra 8 hòn đảo mới, gộp thành phần lớn nước Nhật ngày nay. Izanagi là cha của Amaterasu, Tsukuyomi và Susanoo.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!