Trong đêm tối lạnh lẽo không một tiếng động, Otonashi bước đi giữa những phiến đá khép kín không một kẽ hở, bàn tay xương xẩu cuốn chặt trong làn vải sẫm màu loang lổ vết máu, ngọn nến đang cầm lúc sáng lúc tối hắt lên không gian tối đen. Đôi mắt trong veo của y cứ thế nhìn thẳng, vô cảm và không có lấy một tia cảm xúc, giữa cảnh nhập nhoạng mờ ảo càng thêm phần đáng sợ.
Otonashi là một người mù. Con người y sinh ra vốn hơn kẻ khác ở đôi mắt nhìn thấu cõi trần cùng âm dương lẫn lộn, vậy mà cuối cùng lại chỉ có thể dùng đôi mắt đó đánh đổi lấy một cơ hội được bước lên Thiên Phù Kiều 1 đến Cao Thiên Nguyên 2.
Trước khi ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt biến mất, trước khi màn đêm đến làm bạn, Otonashi dẫm chân lên lớp cỏ xanh mượt như nhung của Cao Thiên Nguyên, bỏ ngoài tai tiếng chim hót suối chảy đầy mời gọi, những loại quả căng mọng treo đầy cành cùng muôn vàn thứ mà biết bao nhiêu vu sư, thầy âm dương cũng như rất nhiều người thèm khát đến phát điên. Trong đầu y lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất; đó chính là tìm linh hồn người chị Mamiya đã mất.
Thế nhưng dù cho cỏ cây dưới chân sớm đã hòa cùng máu, thân thể suy nhược, linh hồn người con gái ấy vẫn chỉ như không khí trước mắt, hoàn toàn không có lấy một tia hi vọng.
Trở về, Otonashi được Kamatari cứu chữa, thế nhưng cái giá để có thể đến được với thế giới của thần quá lớn, dù cho đã uống dòng máu bất tử nhưng đôi mắt của y từ nay về sau vĩnh viễn không bao giờ có thể lấy lại, mái tóc cùng vẻ ngoài dưới ảnh hưởng của lời nguyền trên người Kamatari theo máu truyền vào biến Otonashi như thành một người khác.
Đã ba trăm năm từ cái ngày Mamiya không còn, ánh sáng theo đó cũng mất, không hiểu vì lí do gì ngọn tháp vẫn ngày đêm rực sáng ánh nến dẫu cho chủ nhân của nó sớm đã thành kẻ mù lòa. Có thể đối với Otonashi, y chỉ đang cố gắng nhắc mình không bao giờ được phép buông xuôi trong hành trình mang chị gái trở về, sự ấm áp từ ngọn lửa kia giống hệt nụ cười của Mamiya, mạnh mẽ đến mức tưởng chừng có thể xua tan lạnh giá trong trái tim y.
Lớp vách không còn gồ ghề mà bắt đầu trơn láng, Otonashi dừng chân trước một cánh cửa gỗ lớn với từng vòng đồng ngang dọc rồi đẩy nhẹ.
Bụi đá xung quanh rơi xuống sau âm thanh trượt sâu.
Có ánh phản chiếu, sau cánh cửa gỗ không phải là một căn phòng mà là một hang có diện tích nhỏ, bề mặt hoàn toàn được bao phủ bởi một lớp nước trong vắt. Có điều, nước trong nhưng sắc lại kì dị, tựa như có ai đó đã nghiền nát toàn bộ tàn dương đỏ máu rồi hòa vào nước. Vòm hang cong vòng thiếu tự nhiên, mang hình dáng giống như nắp ấm, chính giữa là một cửa sổ trời hứng trọn toàn bộ ánh trăng bên ngoài.
Khu vực này nằm ở trung tâm ngọn núi, được nối với tháp Kiyomizu bằng một đường hầm bí mật phía dưới bệ Tứ hồn nơi Otonashi vẫn thường tu luyện. Dòng nước đỏ máu kia chính là những gì còn sót lại của con rắn lớn cộng với phần xương bao quanh biến thế núi cùng khu rừng lân cận trở thành một nơi dày đặc linh khí.
Đêm nay là ngày trăng đại phá.
Otonashi chậm rãi tháo lớp vải buộc quanh bàn tay để lộ ra nhiều đường cắt sâu hoắm còn đỏ hỏn, vết thương không gọn gàng mà có phần nham nhở, phần thịt bên ngoài trộn lẫn với da, đôi chỗ còn vương vết máu đông.
Y dùng bàn tay đó nhặt lên từ chiếc bệ đá giữa hồ nước một vật tròn với nhiều lá sắc xếp lại giống như một bông hoa rồi cắn răng bóp mạnh. Máu tươi ngay lập tức rỉ ra từ kẽ tay, phủ đẫm bông hoa trong một thứ màu đỏ sền sệt.
“ Ngươi tìm ta sao Otonashi?”
“ Oa Cơ Mộ Vạn Ngọc, ta biết ngươi đang nương nhờ trong Tabiko Fujiwara!” Otonashi nói, vẻ mặt thản nhiên không một chút cảm xúc trước thứ sức mạnh tà ác khiến mọi người kinh sợ.
Trong không khí bất ngờ vang lên tiếng cười khùng khục đặc quánh giống như bị mắc nghẹn. Bông hoa dính đầy máu của Otonashi nở bung, từ phần nhụy bên trong phụt ra một luồng khí đen rồi dần dần ngưng kết thành hình người.
Đôi mắt đa tình, khóe miệng mời gọi, còn ai ngoài tiểu thư Tabiko Fujiwara?
“ Khá lắm, ngay cả Kamatari cũng không thể tìm ra bản thể của ta. Thế nào? Ngươi tổn hại bản thân nhiều lần… chắc phải có điều gì quan trọng lắm muốn nhờ ta đúng không?” Linh hồn Oa Cơ Mộ Vạn Ngọc dưới hình dáng Tabiko chậm rãi ngồi xuống bệ đá, cánh tay trắng thon dài mềm mại như rắn khẽ kéo mở vạt áo trước người. Đôi mắt vằn đỏ của ả ta nhìn vết thương trên tay Otonashi một cách tham lam.
“ Ta muốn ngươi đưa linh hồn Mamiya trở về thân xác!”
“ Ha ha, loài người ngu ngốc cuối cùng cũng không thoát khỏi số mệnh! Đúng là ta biết đứa con gái đó đang ở đâu… nhưng ngươi biết đấy, Oa Cơ Mộ Vạn ta bây giờ cũng chỉ là một ác linh không toàn vẹn, nào có thể xuống A tỳ địa ngục3 cướp cô ta khỏi tay Enma Daio4 chứ?”
“ Nực cười, Mamiya là người thiện lương, chốn A tỳ đó làm sao có thể là nơi chị ấy phải đến?” Otonashi giật mình, Âm Dương sư như y quá rõ về chốn được gọi là A Tỳ địa ngục vốn là nơi tàn khốc nhất thuộc Bát đại địa ngục kia.
Ác linh của Oa Cơ Mộ Vạn Ngọc nghiêng đầu, cần cổ xoay ngang tạo thành một góc đáng sợ. Ả liếm mép nói “ Tin hay không tùy ngươi, dù sao thì Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc há chẳng phải đã từ chối, bằng không sao một kẻ như ngươi lại phải dùng đến cấm thuật triệu hồi ta?”
Otonashi cắn môi, suy nghĩ về những gì ác linh nói. Y đã đến Cao Thiên Nguyên tìm Mamiya, lại cũng đã năm lần bảy lượt cầu xin Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc. Suốt ba trăm năm không giây phút nào ngơi nghỉ, thực hiện hàng trăm cấm thuật, duy chỉ có một nơi duy nhất chưa một lần nghĩ đến; Địa ngục.
Một con người như thế nào mới phải chịu sự phán xét nơi sâu nhất của địa ngục?
Oa Cơ Mộ Vạn Ngọc thích thú quan sát gương mặt của Otonashi. Ả không thúc ép cũng không nói lời thừa mà nửa ngồi nửa nằm trên bệ đá, hết đưa chân đến lấy tay vuốt tóc.
“ Yêu cầu của ngươi là gì?”
“A! Được lắm!” Ác linh thẳng lưng. “ Ta muốn Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc và kẻ điều khiển hư vô biến mất.”
“ Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc như thế nào ta không quan tâm, nhưng người kia…” Otonashi chần chừ.
“ Hắn sẽ ngăn cản ta. Thân xác Tabiko quá yếu đuối, tâm ả không vững, chuyện ở hậu cung cũng đã ảnh hưởng không nhỏ đến lớp vỏ ta muốn lợi dụng. Giết người đó, hoặc không thỏa thuận!”
Otonashi im lặng.
“… nhớ kĩ Otonashi, chốn A tỳ là nơi sâu nhất, tàn khốc nhất. Ngươi định để chị gái mình chịu sự dày vò tra tấn vĩnh viễn không thể ngẩng đầu hay sao?”
Mặt trăng lưỡi liềm lộ ra trên khe hở của giếng trời không hiểu sao giống như lưỡi dao sắc lẹm, mây mờ nhẹ trôi mang theo khí lạnh phả vào từng đợt. Mặt nước lấp lánh phản chiếu bóng hình Otonashi trơ trọi bên bệ đá.
“ Vậy ngươi muốn ngụ tâm ta thay cho Tabiko?”
“ Không! Ta không thể chạm vào Âm dương sư như ngươi được. Hơn nữa năng lực của ngươi chỉ mạnh nhất khi còn trong kết giới của Kiyomizu, rời tháp rồi ngươi cũng chỉ hơn bọn ẩn sĩ nhị lưu mà thôi. Nếu như bị phát hiện thì Oa Cơ này há chẳng phải cá nằm trên thớt sao? Cho nên tự ta đã có kẻ thay thế rồi…”
“ Là ai?” Trong lòng Otonashi tự nhiên có chút bất an.
“ Iyaderi Mikoto” Ác linh cười, ả cảm thấy cuộc nói chuyện hôm nay thật thú vị. Nếu như Otonashi và những kẻ quen biết Mamiya biết được tâm cô ta sâu đến chừng nào thì có lẽ đến chết họ cũng không bao giờ tìm cách hồi sinh đứa con gái đó. Và rằng cho dù có thể đưa được linh hồn trở về từ A tì địa ngục thì Mamiya bây giờ cũng sẽ chẳng bao giờ giống như ba trăm năm về trước được bởi nó đã bị nước sông Tam Đồ5 chia cắt làm hai nửa.
“ Thiên Hoàng sao? Nhưng làm thế nào ngươi qua mắt được ngài Kamtari?”
“ Dễ thôi, hãy đợi đến ngày tang của Tabiko Fujiwara…”
................................
(1)Thiên Phù Kiều: Cây cầu nối giữa trần gian và Cao Thiên Nguyên. Đây là lối đi duy nhất giúp một người còn sống có thể đến được thiên đàng.
(2) Cao Thiên Nguyên: là từ chỉ cõi trời trong thần thoại Nhật Bản.
(3)A tỳ địa ngục: A tỳ địa ngục hay còn gọi là Vô Gián địa ngục, một trong 8 cảnh ngục lớn thuộc Bát Đại hay Bát Nhiệt địa ngục theo truyền thuyết Nhật Bản.
Địa ngục chia làm hai loại.
- BÁT ĐẠI ĐỊA NGỤC ( theo thứ tự đến sâu nhất) gồm: Đẳng hoạt địa ngục/Hắc thằng địa ngục/Chúng hợp địa ngục/Khiếu hoán địa ngục/Đại khiếu hoán địa ngục/Viêm nhiệt địa ngục/Đại viêm nhiệt địa ngục/A tỳ địa ngục.
-BÁT HÀN ĐỊA NGỤC ( theo thứ tự đến sâu nhất) gồm: Át bộ đà địa ngục/Thứ bộ đà địa ngục/Át thính đà địa ngục/Hoắc hoắc bà địa ngục/Hổ hổ bà địa ngục/Ốt bát la địa ngục/Bát đặc ma địa ngục/Ma ha bát đặc ma địa ngục.
Sau đó mỗi một phần phụ lại chia làm 16 phần nhỏ hơn.
(4) Enma Daio: Diêm Ma đại vương, đứng đầu trong mười vương cai quản địa ngục.
(5)Sông Tam Đồ: con sông dưới địa ngục.