Chiều xuống, trời đổ mưa lất phất. Từng giọt rơi xuống mái ngói rêu phong của quán trọ nhỏ bên đường. Quán nằm chênh vênh giữa lối mòn dẫn về trấn Dương Khê – nơi giao nhau của bốn môn phái lớn trong giang hồ.
Lâm Kha bước vào, áo choàng ướt sũng. Hắn gác kiếm cạnh bàn, ánh mắt đảo qua một vòng: vài kẻ giang hồ uống rượu, một nhóm thương buôn nghỉ chân, góc xa là một người đàn bà áo đỏ ngồi một mình, lưng tựa cột, gương mặt ẩn sau tấm khăn che mỏng.
Tiểu nhị chạy tới, cười cầu tài:
“Khách quan đi đường vất vả, mời ngồi! Quán chỉ có rượu ấm và bánh bao chay, không hơn được đâu.”
Kha gật đầu, đặt ít bạc lên bàn. “Mang cho ta bình rượu, đĩa rau, và một phòng nghỉ đêm nay.”
Gió lạnh từ ngoài thổi vào làm tấm cửa gỗ khẽ rung. Mùi rượu nồng, mùi khói bếp và tiếng gió rít hòa lại thành thứ âm thanh lạ lẫm – khác hẳn yên tĩnh trên núi năm nào. Hắn ngồi im, lặng lẽ nghe tiếng người bàn tán:
“Nghe nói mấy hôm nay có người bị giết dọc đường Dương Khê.”
“Phải đấy, đều bị cắt cổ, mà trên ngực bị khắc hình lưỡi kiếm…”
“Lưỡi kiếm?”
“Ừ, nghe đồn là dấu của ‘Huyết Ảnh Môn’.”
Lâm Kha khẽ cau mày. Huyết Ảnh Môn – một tổ chức ám sát khét tiếng, từng bị Kiếm Ẩn Lão Nhân đánh tan hai mươi năm trước. Sao giờ lại xuất hiện?
Một tiếng động nhẹ vang lên. Cửa quán bật mở, gió thốc mạnh. Một thiếu nữ áo trắng bước vào, dáng người mảnh khảnh, tay cầm chiếc dù giấy. Giọt nước chảy theo vạt áo, rơi xuống nền gạch, tan biến trong ánh đèn dầu.
Tất cả ánh mắt trong quán đều hướng về nàng. Nàng chỉ cúi đầu, giọng trong mà lạnh:
“Cho ta một phòng. Và… một chén trà nóng.”
Tiểu nhị hấp tấp gật đầu. Nàng ngồi xuống bàn bên cạnh Lâm Kha, ánh mắt thoáng lướt qua hắn – bình thản nhưng sâu thẳm. Hắn nhận ra đôi mắt ấy: ánh nhìn của người từng biết kiếm, hiểu kiếm.
Giữa lúc ấy, tiếng bước chân nặng nề vang lên. Ba gã hán tử áo đen xô cửa bước vào, mặt lạnh như sắt. Một gã quát:
“Người áo trắng kia! Trả thứ ngươi đã lấy!”
Nàng không đáp. Chỉ nhấc tách trà, thổi nhẹ.
Gã áo đen rút đao. “Đừng tưởng giấu được Huyết Ảnh Môn chúng ta!”
Lâm Kha đứng dậy. Giọng hắn trầm nhưng vững:
“Quán trọ là nơi nghỉ chân, không phải chỗ các ngươi đổ máu.”
Gã áo đen cười khẩy: “Ngươi là ai mà xen vào chuyện của Huyết Ảnh Môn?”
Hắn không trả lời. Kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Một ánh sáng lóe lên, nhanh đến nỗi ngọn đèn dầu cũng run rẩy. Tiếng kim loại chạm nhau – rồi im bặt.
Khi ánh sáng tan, ba gã áo đen ngã xuống. Máu nhỏ từng giọt trên nền đất lạnh.
Thiếu nữ đặt chén trà xuống, khẽ nói:
“Kiếm pháp ấy… là của Cửu Hoa sơn.”
Lâm Kha thoáng ngạc nhiên. “Cô nương biết?”
Nàng nhìn thẳng hắn, đôi mắt như gió qua hồ thu:
“Ta là Tố Vân, đệ tử phái Linh Sơn. Và thứ bọn chúng đòi – là Tâm Kiếm Lệnh.”
Ngoài trời, mưa đã tạnh. Một tiếng sấm xa xăm vang lên, như báo hiệu cho khởi đầu của bão tố giang hồ.
Trong ánh đèn leo lét, hai người ngồi đối diện, giữa những xác người chưa kịp nguội lạnh – định mệnh của họ vừa bắt đầu đan vào nhau.